Sáng sớm, khi màn sương mỏng còn giăng lẩn khuất trên triền núi, cả không gian như chìm trong hơi thở ẩm ướt của đất trời đầu hạ. Mùi đất ẩm hoà với hương cỏ non dậy lên dìu dịu, trong lành đến độ khiến người ta chỉ muốn hít sâu vài hơi, để xua đi những nặng nề đang chực trào trong lồng ngực.
Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đã rời giường từ lúc gà chưa gáy canh tư. Hai người lặng lẽ mang theo lưỡi hái, men theo con đường nhỏ dẫn lên sườn núi, đi cắt cỏ heo.
Thiếu Ly một tay giữ bó cỏ, một tay cầm chặt lưỡi hái, từng nhát, từng nhát dứt khoát c.h.é.m xuống. Cỏ còn đẫm hơi sương, mềm mịn tươi mới, chất đầy giỏ tre chỉ chốc lát đã gần kín. Trong lòng cô rộn rã, nhớ đến hai con heo nhỏ trong chuồng ngày một mập mạp.
Nếu chăm sóc tốt, sang năm có thể đem bán cho hợp tác xã, vừa hoàn thành chỉ tiêu nộp nhà nước, vừa tích được điểm công, đổi lấy tem phiếu, sẽ giảm được không ít gánh nặng cho cả nhà.
Thiếu Ly vừa cắt cỏ vừa khe khẽ ngân nga mấy câu tiểu khúc, gương mặt lộ rõ nét rạng rỡ. Cuộc sống ở nông thôn tuy cực nhọc, nhưng dần dần, cô đã học được cách tìm niềm vui trong từng việc nhỏ, trong từng sớm tinh mơ, từng chiều tà ráng đỏ.
Nhìn bộ dáng đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở nông thôn của Yến Thiếu Ly, trong lòng Yến Thiếu Ương tràn đầy vui mừng.
Cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng, giọng trầm mà nghiêm túc:
“Thiếu Ly, anh cả và chị dâu sắp rời khỏi Đại Lao Tử, trở về thành phố Hoài Hải . Về sau em phải chăm sóc tốt cho chính bản thân mình, cùng Thiếu Đường. Phải nghe lời của chú Cố và chị Bạch Mân, biết không ?"
Yến Thiếu Ly nghe Yến Thiếu Ương nói những lời này thì nghi hoặc hỏi: “Anh hai, sao tự dưng anh lại nói mấy lời như thể sắp đi xa vậy? Có chuyện gì à? Hay là... anh cũng định đi đâu?”
Trong lòng cô lờ mờ dâng lên một dự cảm chẳng lành. Anh hai cô từ trước đến nay là con mọt sách chính hiệu, quanh năm suốt tháng sách vở không rời tay, cũng chẳng chủ động đi đâu xa nhà, hôm nay bỗng dưng nói mấy lời như "dặn dò" trước lúc chia tay.
Yến Thiếu Ương cũng không định giấu diếm, bàn tay nắm chặt lưỡi hái khẽ dùng sức, thần sắc trong trẻo mà lại kiên quyết:“Hôm nay anh Lăng Gia và anh Vĩ Cần sẽ trở lại thủ đô. Anh đã quyết định rồi – anh sẽ đi cùng họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2249.html.]
Thiếu Ly sững người. Tay cô run lên rõ rệt, lưỡi hái suýt nữa trượt khỏi tay. Đôi mắt cô mở to, tràn đầy khiếp sợ : “Anh hai! Anh đang nói cái gì vậy? Anh cả đã nói rõ tình hình ở thủ đô thế nào rồi cơ mà! Lúc này mà quay về, khác gì tự mình chui đầu vào lưới? Anh... sao có thể mạo hiểm như vậy được?!”
Tâm trạng cô như vừa bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Người anh hai luôn cẩn trọng, tại sao lại lựa chọn điều điên rồ như vậy?
Yến Thiếu Ương khẽ cúi đầu. Một lúc lâu, đến khi sương sớm như tan hẳn, gương mặt anh mới dần lộ rõ dưới nắng mờ. Giọng nói của cậu trầm khàn, nhưng không một chút do dự:
Nga
“Anh biết. Anh biết tất cả. Nhưng anh vẫn phải quay về.”
Vành mắt Yến Thiếu Ly hoe đỏ, ngấn nước long lanh. Cô níu lấy tay anh hai, giọng nghẹn ngào như tiếng cầu xin thầm thì:
“Anh hai… Kỷ Nhiên vẫn còn ở đó, bà ta hận chúng ta tận xương tủy, không chỉ muốn cha mẹ chúng ta thân bại danh liệt mà thậm chí… muốn còn muốn tất cả chúng ta c.h.ế.t không toàn thây! Anh hai, nếu anh quay lại thủ đô, nếu… nếu không may rơi vào tay bà ta, anh còn có thể toàn mạng trở về sao? Lúc Yến gia gặp biến cố, chúng ta phải đánh đổi biết bao nhiêu mới trốn thoát được khỏi đó. Anh quên rồi sao?”
Yến Thiếu Ương cắn chặt răng, những thớ cơ nơi quai hàm khẽ giật. Cậu không đáp lời, chỉ lặng lẽ quay người, bước đến một gốc cây cổ thụ đã bị gió lớn quật xiêu vẹo. Ngồi xuống trên khối đá phủ rêu bên dưới, cậu đưa mắt nhìn về phương xa. Trong ánh mắt ban đầu còn vương mờ hoang mang, rồi dần dần, ánh sáng bên trong bỗng trở nên vững chãi đến lạ thường.
“Thiếu Ly, anh cả đã gánh vác quá nhiều. Giờ anh ấy đã lập gia đình, trách nhiệm càng nặng nề hơn. Việc quay trở lại thủ đô không còn là lựa chọn, mà là tất yếu – là nghĩa vụ anh ấy cần hoàn thành.”
Cậu hít một hơi sâu, rồi nghiêng đầu nhìn em gái, hỏi:
“Em có biết tại sao số tiền mẹ để lại, cho đến bây giờ, anh cả vẫn không đụng đến một đồng không?”
Yến Thiếu Ly hơi khựng lại, rồi ngồi xuống bên cạnh anh hai, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, khẽ cắn môi: “Vì… vì sao?”