Yến Thiếu Ly tuy không hiểu thấu hết ý tứ sâu xa trong lời anh hai, nhưng nhìn ánh mắt kiên định không d.a.o động kia, cô lại sinh ra một thứ cảm giác an lòng. Chính tại thời điểm này, khi Yến gia gặp biến cố, gia đình họ mỗi người một nơi, thậm chí luôn cận kề nguy hiểm đánh mất sinh mạng, Yến Thiếu Ly lại cảm nhận rõ ràng hơn bai giờ hết: hóa ra, cô luôn được bảo vệ giữa một tình thân âm thầm mà mãnh liệt như vậy.
Cô khẽ cúi đầu, giọng nói mang theo thoáng do dự cùng khát khao sâu thẳm:
“Anh hai... anh nói thật, cha mẹ… thật sự có thể trở về sao?”
Yến Thiếu Ương không chút do dự, thẳng thắn gật đầu:
“Đương nhiên! Em không tin anh , chẳng lẽ ngay cả anh cả em cũng không tin ?"
Ánh mắt cô thoáng rưng rưng, vành mắt đỏ hoe, môi cong lên thành một nụ cười nhè nhẹ như làn nước vỗ bờ:
“Em tin. Các anh em đều tin... Đợi anh cả và anh xử lý xong mọi việc ở thủ đô, sẽ quay lại đón em với Thiếu Đường. Đến lúc đó… cha mẹ cũng về rồi, cả nhà mình… lại có thể đoàn đoàn viên viên.”
Yến Thiếu Ương khẽ cười, ánh mắt dịu lại, lặng lẽ nhìn về phía xa. Ánh nắng xuyên qua tán lá dày, chiếu lên bờ vai cậu như dát lên một lớp vàng ấm, mang theo một loại hy vọng lặng lẽ mà vững chắc, tựa như thời thế xoay vần, cũng không thể dập tắt một trái tim luôn hướng về ánh sáng.
****
Hai anh em cõng sọt cỏ heo nặng trĩu trên vai, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Vừa bước chân vào sân, hương thơm của đồ ăn sáng đã tỏa ra nồng nàn từ gian bếp, len lỏi qua từng kẽ cửa.
Yến Thiếu Ngu, Lăng Gia, và Kỷ Vĩ Cần đều ở trong sân rèn luyện, Cả ba người đều là quân nhân, thời gian tại ngũ đã rèn cho họ thói quen dậy sớm rèn luyện thể lực. Trán ai nấy đều lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi đã sớm ướt đẫm, dán sát vào người, để lộ rõ dáng hình rắn rỏi và từng sợi cơ bắp mài giũa qua năm tháng.
Nếu không phải vì Bạch Mân đang có mặt trong sân, có lẽ bọn họ đã thoải mái cởi trần như khi còn ở doanh trại. Nhưng ở vùng quê này, thuần phong mỹ tục vẫn còn được giữ gìn kỹ lưỡng, sự lễ độ cũng là một loại tôn trọng không lời đối với những người phụ nữ trong nhà.
“Về rồi à? Mau đi rửa tay rồi vào ăn sáng. Đồ ăn đã xong cả rồi.”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2251.html.]
Bạch Mân đang ngồi xổm bên giếng nước, nhìn đến hai người trở về, cười vẫy vẫy tay. Nói xong, cô lại nhìn về phía ba người Yến Thiếu Ngu : “Chị nấu nước nóng rồi, mấy người đều đi tắm rửa đi, còn ra ăn sáng.”
Lời nói vừa dứt, cả ba người đều đồng thanh đáp một tiếng, xoay người đi về phía giếng. Yến Thiếu Ngu rửa tay qua loa, rồi quay người bước vào trong nhà.
Anh tiến đến chỗ chăn đỏ phồng lên trên giường, gương mặt tràn đầy ý cười ôn nhu cúi người xuống ngắm nhìn Cố Nguyệt Hoài đang cuộn mình ở bên trong. Tóc cô xõa dài, đen như mực, rối tung mà lại có một loại mị lực khiến người ta không thể rời mắt. Tấm chăn mỏng trượt xuống theo chuyển động của cơ thể, lộ ra một phần sống lưng trắng ngần như ngọc, nơi đó vẫn còn vương lại vài dấu vết ái ân mờ nhạt, như bằng chứng mơ hồ nhưng cũng đầy nóng bỏng của một đêm triền miên.
Yến Thiếu Ngu cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu khẽ trượt lên xuống, trong lòng như có lửa đốt. Anh ho nhẹ hai tiếng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng đôi tai đã phiếm hồng.
Cố Nguyệt Hoài là người có giấc ngủ nhạy cảm, nếu không phải vì hôm qua mệt mỏi quá độ, chắc chắn sẽ không ngủ đến giờ này. Nghe thấy tiếng động, cô hé mắt, ánh nhìn mơ màng chạm ngay gương mặt tuấn tú dịu dàng của Yến Thiếu Ngu. Trong lòng cô khẽ rung lên – cảm giác như được ôm trọn vào vòng tay an toàn nhất thế gian.
“Cơm sáng xong rồi à?” Giọng cô khàn khàn mang chút âm sắc của người vừa tỉnh ngủ, mềm mại đến lạ. Cô ngồi dậy, ngáp khẽ một cái, động tác không hề đề phòng khiến tấm chăn lỏng lẻo tụt xuống, phô ra đường cong đầy mê hoặc. Nét xuân sắc tuổi thanh xuân hiện ra rõ ràng trong ánh sáng ban mai, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu chợt trở nên sâu thẳm, anh bất giác hít sâu một hơi, rồi như phản xạ, vội quay mặt sang hướng khác.
“Ừm… đều đã nấu xong. Em rửa mặt chút rồi ra ăn sáng đi.”
Nói xong, đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra khỏi phòng, bộ dáng giống như chạy trối chết, tuy vậy nhưng cũng không quên, khi mở cửa phòng chỉ mở một chút đủ để lách người ra ngoài, sợ bị người bên ngoài nhìn đến phong cảnh trong phòng.
Cố Nguyệt Hoài cúi đầu nhìn chính mình, bật cười khẽ.
“Đều đã ngủ, còn thẹn thùng?”
Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào.
Phải nói rằng, Cố Nguyệt Hoài về phương diện này vẫn quá ngây thơ, Yến Thiếu Ngu đó là thẹn thùng sao ? Rõ ràng là sợ ở lâu thêm một chút liền không khống chế được dục vọng, ai trong hai người cũng đừng nghĩ bước ra khỏi căn phòng này để ăn cơm sáng a!