Yến Thiếu Ngu nhìn em trai, giọng nói trầm thấp mà kiên định: “Vào thủ đô, mọi chuyện đều phải cẩn trọng.”
Yến Thiếu Ương gật đầu thật mạnh, lời nói chắc nịch: “Anh cả yên tâm. Em không còn là đứa nhỏ ngày xưa nữa. Em biết, hiện nay Yến gia đang bị nhiều thế lực dòm ngó, nhất định sẽ thận trọng trong từng hành động. Em sẽ quan sát tình hình, thường xuyên viết thư báo tin cho anh.”
Chẳng mấy chốc, hành lý đã được thu dọn xong xuôi. Ngoài chiếc ba lô đơn giản, cậu chẳng mang theo thêm gì khác.
Lăng Gia khởi động xe, mấy người chào từ biệt, Yến Thiếu Ly ôm Yến Thiếu Đường đứng ở một bên, dù đã dặn lòng không được rơi lệ , vẫn nhịn không được thấp giọng khóc thút thít, Bạch Mân ôm lấy vai cô, nhẹ giọng an ủi. Giữa tiếng ve hè, âm thanh nức nở ấy lại càng thêm khiến lòng người quặn thắt.
Yến Thiếu Ngu tới gần cửa sổ xe, vẫn chưa yên tâm dặn dò : “Nếu phát hiện có người theo dõi, lập tức liên hệ với Lăng Gia hoặc Kỷ Vĩ Cần. Đừng đơn độc hành động.”
Yến Thiếu Ương nghiêm túc gật đầu, trong lòng cậu đều đã rõ ràng, cũng sẽ luôn ghi nhớ những gì anh cả nói.
Lúc này, vẫn luôn ở trong phòng bận việc gì đó Cố Nguyệt Hoài ra tới, trong tay cô cầm một cái tay nải phình phình. Cô đưa tới trước mặt Yến Thiếu Ương, nhẹ giọng dặn: “Mang theo cái này. Ở thủ đô sẽ không thuận tiện như ở nhà. Phải học cách chăm sóc bản thân, đừng để mình thiệt thòi.”
“Cảm ơn chị dâu.” Yến Thiếu Ương nhận lấy, không hề chối từ. Chỉ là lúc xoay người, vành mắt cậu đã ửng đỏ.
Một năm qua, dù không còn cha mẹ bên cạnh, nhưng tình thân chưa từng đứt đoạn. Họ có thêm một mái nhà, thêm một gia đình, thêm thật nhiều người thân, và hơn tất cả, họ có thêm một người chị dâu tốt bụng, tinh tế, lại kiên cường. Nếu không nhờ cô luôn nâng đỡ, cổ vũ và kiên nhẫn dìu dắt, có lẽ đến tận bây giờ, cậu vẫn chỉ là một phế nhân nằm bẹp trên giường đất, không thể tự chăm sóc bản thân, không có ý chí đứng dậy, càng không có dũng khí bước ra thế giới ngoài kia.
Dù là vì Yến gia, hay vì anh cả , chị dâu, hay vì những ánh mắt đầy kỳ vọng đang đặt trên vai mình, cậu đều không thể sống buông xuôi, càng không thể thoái lui. Cậu cũng muốn, bằng chính đôi tay của mình, dựng nên một mảnh trời sạch sẽ cho những người mình yêu thương, một mảnh trời không bị quyền lực làm vấy bẩn, không bị lợi ích làm biến chất. Dù con đường phía trước gập ghềnh, nhưng chỉ cần hướng đến ánh sáng, thì mỗi bước chân đều đáng giá.
Lăng Gia hít sâu một hơi nói:
“Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.”
“Đi đi.” Yến Thiếu Ngu nắm tay Cố Nguyệt Hoài lui về phía sau vài bước.
“Anh ba, chị dâu, hẹn gặp lại ở thủ đô.” Lăng Gia nói xong, liền quay đầu xe, hướng tới nơi xa chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2254.html.]
Cố Nguyệt Hoài đứng lặng bên Yến Thiếu Ngu, hai bàn tay đan chặt lấy nhau, nhìn chiếc xe đi xa. Một lần tương ngộ ngắn ngủi, lại dẫn đến một cuộc chia ly. Nhưng lần chia ly này không phải biệt ly, mà là khởi đầu cho một lần hội ngộ rực rỡ hơn.
Họ sẽ gặp lại nhau, ở thủ đô !
**
Hôn lễ đều đã viên mãn kết thúc, mọi công việc trong nhà xem như đâu đã vào đó, trong bữa cơm trưa, Bạch Mân nói đã hết phép của bệnh viện, cũng cần quay trở lại đi làm.
Có điều, vừa nói xong, liền nôn khan một tiếng, thành công khiến âm thanh trên bàn cơm đều biến mất. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có nghi hoặc, nhiều hơn cả ... là mong đợi.
Cuối cùng, vẫn là Cố Nguyệt Hoài phá vỡ sự im lặng:
“Chị dâu, chẳng lẽ là... có tin vui?”
Cô khẽ cúi đầu, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú, cô khẽ quay sang nhìn Cố Đình Hoài .
Mà Cố Đình Hoài dường như cũng đã sớm biết tin tức này, gãi gãi đầu, cho đáp án khẳng định , gương mặt ngốc ngốc vui mừng của người lần đầu làm cha nhìn về phía Bạch Mân tràn đầy hạnh phúc cùng tình ý sâu đậm.
Cố Chí Phượng ngây người , ông hoàn toàn không nghĩ tới , mình vừa gả con gái ra ngoài, lập tức ... lập tức chào đón một thành viên mới. Ông lên chức ông nội !
Nga
Yến Thiếu Ly vốn còn đang buồn vì Yến Thiếu Ương rời nhà, lúc này nghe được tin mừng, trên mặt cũng rạng rỡ hẳn lên, bật cười vui vẻ:
“Thật tốt quá! Chị Bạch Mân mang thai rồi, nhà mình sắp có em bé !"
Cố Nguyệt Hoài cũng cong môi cười, đối với Cố gia mà nói, đây chính là một chuyện cực kỳ đáng vui mừng : “Thật là cái tin tức tốt ! Có điều, là chúng ta sơ sót, hẳn là nên sớm tổ chức hôn lễ cho anh cả và chị dâu mới đúng."
Yến Thiếu Ly cười hắc hắc, mắt sáng rỡ lên:
“Không sao! Giờ làm cũng đâu có muộn!”