Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm giây lát, nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, hai người trao đổi ánh mắt.
Sau đó, cô gật đầu, giọng nói bình thản nhưng kiên định:
“Được, vậy thì bắt đầu từ ngày mai… chuẩn bị hôn lễ.”
Ban đầu, cô và Yến Thiếu Ngu dự định ngày mai sẽ lập tức lên đường trở lại quân khu ở thành phố Hoài Hải. Nhưng hôn sự của anh cả và chị dâu là chuyện trọng đại cả đời, không thể qua loa sơ sài. Người một nhà, trong giờ phút này lại càng nên đồng lòng chung sức, giúp họ có một hôn lễ thật tươm tất, náo nhiệt. Dù gì… chuyến đi này có lẽ sẽ rất lâu mới có thể quay về. Một lần tiễn biệt, có khi phải tính bằng năm tháng.
Lúc mọi người cùng nhau bàn bạc về việc tổ chức hôn lễ cho Cố Đình Hoài và Bạch Mân, thì Cố Tích Hoài lại lặng lẽ thất thần.
Anh không biết lý do tại sao Lưu Thanh Lam không đến tham dự hôn lễ của em gái.
Nếu chỉ là vì chuyện gì đó mà không thể đến được thì tốt, còn nếu đã khởi hành, có phải hay không ở trên đường ra chuyện gì.
Không có tin tức gì từ Lưu Thanh Lam khiến Cố Tích Hoài cảm thấy có chút lo lắng.
Sau khi kết thúc thảo luận , ngày hôm sau, từ tờ mờ sáng, mọi người đều chung tay vào chuận bị.
Thảo luận kết thúc, sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cả nhà đã cùng nhau bắt tay vào việc. Nhờ có kinh nghiệm từ lần tổ chức trước, lần này mọi việc thuận lợi hơn nhiều. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hôn lễ đã chuẩn bị chu toàn, Cố Đình Hoài cùng Bạch Mân cũng đã có được một hôn lễ đáng nhớ của chính mình.
Buổi tối hôm đó, Cố Nguyệt Hoài bắt đầu thu dọn hành lý. Cô nói:
“Chuyện trong nhà đều đã ổn thỏa. Em với Thiếu Ngu ngày mai sẽ quay về quân khu. Anh cả, dù sao ... việc cần lo lắng nhất bên kia đã giải quyết xong rồi, những việc còn lại tạm thời giao lại cho Hình Kiện. Anh tạm thời ở nhà chăm sóc chị dâu cho tốt. Thời kỳ đầu mang thai là giai đoạn quan trọng nhất, tâm tình ổn định hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi. Mỗi tháng, anh chỉ cần thu xếp thời gian đến Phong thị một chuyến để kiểm tra tình hình là đủ.”
Yến Thiếu Ly cúi đầu, vẻ mặt buồn bã. Niềm vui đoàn tụ còn chưa ấm chỗ đã vội nhuộm màu biệt ly, khiến người ta không khỏi nghẹn ngào trong lòng. Cô vốn là người hay nói, nên hôm nay, im lặng lại giống như một thứ ngôn ngữ nặng nề hơn bất kỳ lời từ biệt nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2255.html.]
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của cô, động tác chậm rãi như muốn truyền qua từng kẽ tay một chút dịu dàng và ấm áp. Sau đó, cô lấy từ trong túi áo một phong thư dày cộm, đặt vào lòng bàn tay Thiếu Ly:
“Anh chị rời đi, trong nhà liền nhờ cả vào em. Em cầm đi, sau này muốn mua cái gì liền mua cái gì, muốn ăn cái gì liền ăn cái gì, đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi. Người nhà mình, không ai được phép sống uất ức. Biết chưa ?”
Vành mắt Yến Thiếu Ly đỏ bừng, cố gắng ngẩng mặt lên nhưng không giấu được hơi nước nơi khóe mắt. Giọng cô khàn khàn, cố gắng trấn định: "Em đâu còn là trẻ con nữa đâu ."
Cố Nguyệt Hoài bật cười: “Phải không? Không phải trẻ con mà còn mau nước mắt như vậy ?"
Thiếu Ly hừ nhẹ một tiếng, lặng lẽ quay mặt sang bên, giọng nghèn nghẹn, chất chứa nỗi cô đơn khó nói thành lời: "Anh cả, anh hai , cùng chị đều đi rồi, trong nhà chỉ còn em và Thiếu Đường. Bao giờ mọi người mới quay trở lại a?"
Một khoảnh khắc trầm mặc trôi qua. Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ly, thanh âm mềm mại nhưng kiên định :
“Chuyện này chị không dám hứa chắc, vì phía trước còn nhiều việc chưa biết sẽ ra sao. Nhưng chị có thể đảm bảo với em, mỗi năm bọn chị nhất định sẽ về nhà, ít nhất một lần. Chờ đến khi anh cả em được điều động về thủ đô, sẽ đón các em tới. Lúc đó, cả nhà lại sum vầy.”
Câu nói của Cố Nguyệt Hoài đủ sức trấn an những cảm xúc đang cuộn lên trong lòng Yến Thiếu Ly.
Yến Thiếu Ly không phải không biết, dù là anh cả, anh hai , hay chị dâu, ra đi không phải vì bỏ lại, mà là vì có việc trọng đại cần làm. Mỗi người đều đang bước về phía trước, gánh trên vai trách nhiệm không thể lùi. Là người còn ở lại, cô càng không thể yếu đuối để trở thành gánh nặng khiến người thân bận lòng.
Cô vươn tay, cẩn trọng đón lấy phong thư, mở ra liếc nhìn qua, lập tức bật cười trong nước mắt:
Nga
“Chị dâu đúng là ra tay hào phóng, cho em nhiều tiền thế này, em sắp biến thành đại tư bản rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, làm ra vẻ khí phách:
“Không sao, nhà ta không thiếu nhất chính là tiền. Dưỡng một cô gái nhỏ mà thôi, có gì khó khăn đâu.”
Hai người bật cười, trong tiếng cười dường như phảng phất cả dư vị của sự lưu luyến, của ly biệt sắp sửa kéo đến. Nhưng cuộc sống là vậy – có gặp gỡ, thì sẽ có chia xa. Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, có lựa chọn cần kiên định bước tiếp.