Ngày hôm sau, từ sáng sớm, người Cố gia đều đã thức giấc. Bạch Mân chưng một xửng bánh bao khoai lang đỏ, lại chiên thêm bánh bột ngô vàng ươm giòn rụm. Bên cạnh bếp còn đặt sẵn hai gói đồ ăn được gói kỹ càng, chuẩn bị cho Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu mang theo. Trong khi mọi người đang ăn cơm sáng, ngoài sân truyền đến thanh âm của Vạn Thanh Lam: “Nguyệt Hoài, có ở nhà không ?”
Cố Nguyệt Hoài hơi nhướn đuôi mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Cô đặt bát xuống, đứng dậy đi ra. Vạn Thanh Lam đến vào lúc này, thật có phần ngoài dự liệu.
Khi cô kết hôn, không thấy Vạn Thanh Lam tới, cô còn tưởng cô ấy vẫn chưa thể từ trong bóng tối đi ra, không nghĩ tới, hôm nay, cô ấy lại chủ động tới cửa, thanh âm của cô ấy đã quay trở lại như lúc xưa, không còn run rẩy hoảng loạn nữa, xem ra bản thân cũng đã bình tĩnh trở lại rồi.
Cố Nguyệt Hoài vén rèm lên, liền nhìn thấy Vạn Thanh Lam đứng ở ngoài sân : “Thanh Lam, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây ?”
Vạn Thanh Lam bước đến gần, nụ cười pha chút áy náy hiện rõ nơi khóe môi: “Thực xin lỗi a, ngày cô kết hôn tôi vốn định tới, chỉ là cơ thể quá suy nhược, trong thời gian ngắn không thể khôi phục được, yếu ớt đến mức không thể đứng lên. Lại dưỡng dưỡng mấy ngày mới có đến đây.”
Cố Nguyệt Hoài đối với việc Vạn Thanh Lam không đến dự hôn lễ cũng không có ý trách cứ, chỉ là có chút lo lắng cho tình trạng của cô ấy mà thôi. Cô quan tâm hỏi: “Thân thể cô thế nào rồi ?”
Vạn Thanh Lam lắc lắc đầu, nháy mắt nói: “Đã khá hơn nhiều. Đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô: đậu phộng rang vàng, hạt sen khô, mấy quả nhãn nhục, cùng mấy nắm kẹo lạc thủ công. Toàn là đồ tôi đã tỉ mỉ chọn lựa. Tuy rằng có chút muộn, nhưng là tâm ý của tôi, mong cô tân hôn viên mãn, phu thê hòa thuận, sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long.”
Cố Nguyệt Hoài thoáng kinh ngạc, đón lấy giỏ tre. Bên trong đậm mùi thơm của những loại hạt khô, từng món đều mang ý nghĩa chúc phúc: đậu phộng – tượng trưng cho phúc lộc, mong con cháu đầy đàn, hạt sen – hàm ý “liên sinh quý tử”, mong gia đình sinh sôi hòa thuận, long nhãn – biểu trưng cho phú quý, thịnh vượng trường tồn, kẹo lạc – ngọt bùi gắn bó, mong vợ chồng đầu bạc răng long.
Ngay cả bao lì xì nhỏ cũng được buộc bằng sợi chỉ đỏ gọn gàng.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, khẽ cười nói : “Vậy cảm ơn những lời chúc tốt lành của cô. Dù sao cả hai chúng tôi đều khoẻ mạnh, tuổi trẻ khí thịnh, lại là vợ chồng mới cưới, chưa biết chừng chỉ thêm một thời gian nữa thật sự sẽ phải phiền cô chuẩn bị thêm bao lì xì nữa cũng nên.”
Nghe vậy, Vạn Thanh Lam không nhịn được bật cười, giơ ngón cái:“Không hổ là cô, cái gì cũng dám nói.”
Hai người cười trò chuyện sau một lúc lâu, Cố Nguyệt Hoài mới nói ra việc bản thân chuẩn bị xuất phát đi thành phố Hoài Hải.
Vạn Thanh Lam sững người, hàng mi khẽ run, lặp lại một cách vô thức: “Thành phố Hoài Hải? Là làm quân y sao?”
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng khoé môi chưa cong lên đã nhạt đi, giọng cũng nhẹ dần, cuối cùng gần như tan vào tiếng gió ngoài cửa sổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2256.html.]
“Thật hâm mộ cô… có thể rời khỏi Thanh An.”
Đối với Vạn Thanh Lam, huyện Thanh An giờ chẳng khác gì gông cùm xiềng xích. Danh tiếng đã không còn, công việc thì mất, mỗi lần ra đường đều bị ánh mắt dòm ngó soi mói. Cái cảm giác bị người khác chĩa vào như mũi kim sắc nhọn, không làm rách da thịt, nhưng cứa rách lòng tự trọng, khiến người ta không thể ngẩng đầu.
Cô đã từng nghĩ đến chuyện rời đi, nhưng con đường phía trước lại mờ mịt. Rời khỏi đây, cô có thể đi đâu? Lại có thể làm gì?
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài hơi trầm xuống, nhớ tới chuyện "phố Lương" ở Phong thị đang trên đà phát triển, thêm một thời gian nữa, khi tình hình chuyển biến, cô còn muốn mở rộng nghiệp vụ. Ban đầu, cô còn muốn mời Nguỵ Lạc làm tư vấn, vì bà từng là chủ biên của 《 quần chúng nhật báo 》 vừa có con đường nắm bắt tin tức, vừa nhạy bén với thời cuộc, nắm bắt xu thế. Nhưng hiện tại, ...
Ánh mắt cô rơi lên người Thanh Lam, nhân phẩm ngay thẳng, tác phong làm việc chỉn chu, đầu óc linh hoạt, lại từng lăn lộn trong giới truyền thông, cũng là người phù hợp.
Nếu cho cô ấy cơ hội, không chừng có thể trở thành một cánh tay đắc lực trong tương lai.
Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài liền mỉm cười, hỏi:
“Thanh Lam, cô có nghĩ tới việc chuyển tới Phong thị làm việc không?”
Từng có một thời, Phong thị là nơi không ai muốn dây vào, nhưng từ sau khi "phố Lương" thành lập, danh tiếng ngược lại càng ngày càng tốt. Vạn Thanh Lam có chút do dự:
Nga
“Dù tôi có muốn đi Phong thị, nhưng với tình hình của tôi, 《 quần chúng nhật báo 》 ở Phong thị chắc chắn sẽ không tuyển dụng."
Cố Nguyệt Hoài bật cười nhẹ, nụ cười mang theo chút dí dỏm mà lại sâu xa, ánh mắt cong cong như hồ thu:
“Ai nói tôi đề nghị cô đến Phong thị để làm việc cho 《 quần chúng nhật báo 》?"
Vạn Thanh Lam mở lớn mắt, ngẩn ra:
“Không phải… thì là gì? Ngoài viết báo, tôi còn biết làm gì nữa đâu ?”