Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2258

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:23:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong nhà, thấy bóng người thấp thoáng ngoài sân, Bạch Mân vừa đặt bát cháo lên bàn vừa hỏi:

“Là Thanh Lam tới phải không? Sao không vào nhà? Chị còn đang định múc cho cô ấy bát cháo.”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đem toàn bộ câu chuyện vừa rồi kể lại cho mọi người nghe. Cả nhà đều im lặng, không ai phản đối. Bởi “phố Lương” do một tay cô dựng nên, chuyện người nào được đưa sang đó, cô có toàn quyền quyết định. Ngay cả Cố Đình Hoài – người duy nhất trong nhà hiện đang làm việc tại “phố Lương” – cũng gật đầu tán thành: “Vạn đồng chí là người tin tưởng được.”

Sau bữa ăn, Yến Thiếu Ngu kéo Yến Thiếu Ly ra một góc, nhỏ nhẹ dặn dò. Yến Thiếu Ly ngoan ngoãn gật đầu liên tục, cái đầu nhỏ gật rồi lại gật như gà mổ thóc, ngoan ngoãn đến khiến người ta đau lòng.

“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta xuất phát đi.” Cố Nguyệt Hoài nhìn nhìn thời gian, đã 8 giờ, đi đến trong huyện cũng đã mất một giờ, lại chờ Vạn Thanh Lam, đến ga tàu hẳn là vừa lúc.

Yến Thiếu Ngu gật đầu, lấy đồ vật, cùng Cố Nguyệt Hoài nói lời tạm biệt với mọi người.

Cố Chí Phượng biết lần này Cố Nguyệt Hoài không giống với những lần trước, lần này rời nhà ... chính là không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, trong lòng ông ngổn ngang trăm mối, lo lắng dặn dò:

“Đến quân khu rồi phải biết giữ gìn sức khỏe, chuyện không phải của mình thì ít xen vào, có gì thì vợ chồng thương lượng với nhau, đừng tự tiện quyết định. Thiếu Ngu nha, bé là bị cha chiều hư, từ nhỏ tính tình không được tốt, nếu là có cái gì tranh chấp, con nhường bé chút.”

“Ở đó ăn uống sao bằng nhà mình, thiếu gì thì viết thư về cho cha, cha sẽ gửi sang cho.”

“Còn nữa…”

Lời dặn như nước tràn bờ, nói mãi không hết. Dẫu biết con gái nay đã trưởng thành, nhưng trong mắt người làm cha, con dù lớn đến đâu vẫn là đứa trẻ bé bỏng ngày nào. Huống hồ, tình hình hiện nay đang căng thẳng, chiến sự nơi xa không ai nói trước được điều gì. Quân khu không phải là nơi người dân thường như ông muốn đến là có thể dễ dàng đến, mà những người đã tham gia quân ngũ càng là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị điều động ra tiền tuyến. 

Nghĩ đến đây, lòng ông như bị ai siết chặt, vừa lo lắng, vừa chua xót.

Yến Thiếu Ngu trịnh trọng gật đầu:

“Cha cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc A Nguyệt chu đáo. Đợi khi có kỳ nghỉ, con sẽ đưa cô ấy trở về thăm nhà.”

Nghe vậy, mắt Cố Chí Phượng thoáng ươn ướt. Ông khẽ xua tay, giọng nghèn nghẹn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2258.html.]

“Tốt, con nói vậy là cha yên lòng rồi. Được rồi, đi đi, đừng chậm trễ, lỡ tàu thì không tiện. Đến nơi rồi nhớ viết thư về báo bình an, ngày thường rảnh rỗi cũng có thể viết, nói linh tinh một chút cũng được, miễn là để cha biết hai đứa vẫn ổn, biết không?”

Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, cổ họng nghẹn lại, đôi mắt khẽ hoe đỏ. Cô mím môi, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:

“Cha, cha cứ yên tâm. Con và Thiếu Ngu đã không còn nhỏ, tự biết chăm lo cho mình. Nhưng cha thì khác, tuổi đã lớn, nên hạn chế làm việc nặng nhọc, lúc mệt thì nghỉ ngơi nhiều một chút, phải quý trọng sức khoẻ.”

“Biết rồi, biết rồi… đi nhanh đi.” Cố Chí Phượng vội quay đầu, giọng khàn đi, cố giấu những xúc động dâng trào.

Cố Nguyệt Hoài không nói gì thêm, cùng Yến Thiếu Ngu sánh vai rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Cô không có quay đầu lại, sợ quay đầu lại nhìn đến ánh mắt bi thương của lão cha.

Nga

Mãi cho đến khi bóng dáng họ chỉ còn là những chấm nhỏ rồi dần dần biến mất hẳn nơi xa, Cố Đình Hoài mới cùng Cố Chí Phượng nói: “Cha, trở về đi.”

Cố Chí Phượng đôi chắp tay sau lưng, không nói gì, khi quay người lại mới phát hiện, Cố Tích Hoài biến mất vô tung vô ảnh , ông sửng sốt một chút, nhìn về phía Cố Đình Hoài cùng Bạch Mân: “Chuyện gì xảy ra ? Lão tam đi đâu vậy ?"

*

Khi Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu đến Hoàng Oanh công xã, Vạn Thanh Lam đã mang theo bao lớn bao nhỏ đứng ở lối đi vào huyện. Chỉ có một mình cô ấy, cũng không có cha mẹ đi theo hộ tống, tuy nhìn cô ấy vẫn còn gầy ốm, nhưng trên cười lại dạt dào vui mừng, Vạn Thanh Lam quen thuộc đã quay trở lại.

Vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu, Vạn Thanh Lam liền vui mừng hớn hở vẫy vẫy tay: “Nguyệt Hoài! Yến đồng chí!”

Cố Nguyệt Hoài cong môi cười cười: “Vẫn là dáng vẻ Vạn Thanh Lam này làm người yêu thích."

Vạn Thanh Lam tâm tình thật tốt, không biết xấu hổ mà phụ hoạ gật đầu: “Đúng không ? Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“Nhưng mà ... Cô làm thế nào thuyết phục được cha mẹ mình vậy? Không phải là giấu giếm rồi lén thu dọn hành lý bỏ trốn theo người ta đấy chứ?” – Cố Nguyệt Hoài vừa nói, ánh mắt vừa lướt một vòng xung quanh sân ga, vẻ mặt không giấu được sự nghi hoặc. “Tôi nói trước nhé, nếu cô chưa nói rõ ràng với cha mẹ thì tôi không thể để cô đi được đâu. Tôi không muốn đến lúc ấy cha mẹ cô tìm tới tận cửa, chỉ mặt gọi tên tôi là kẻ dụ dỗ, lừa gạt cô bỏ nhà đi.”

Cô nhìn mãi vẫn không thấy cha mẹ Vạn Thanh Lam tới tiễn, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần nghi ngờ.

 

Loading...