Khi hai người trở lại "phố Lương" , Cố Tích Hoài cùng Vạn Thanh Lam còn đứng tại chỗ chờ.
Thấy bóng họ từ xa, Cố Tích Hoài lập tức bước nhanh tới, giọng có phần nôn nóng:: “Anh đã tính đến chuyện trực tiếp đưa Vạn đồng chí đến tìm Hình Kiện nếu là lại hai đứa còn tiếp tục không trở lại rồi đấy !"
“Đi thôi.” Cố Nguyệt Hoài không phản ứng anh, cùng nhau đi đến kho hàng của "phố Lương", đáng tiếc, không gặp được Hình Kiện.
Cố Nguyệt Hoài ở "phố Lương" đi một vòng, tìm được một gương mặt quen thuộc khác : “Lão thất, Hình Kiện đâu?”
Nga
Nghe tiếng, người đàn ông trẻ lập tức ngẩng lên. Vừa thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt hắn sáng rỡ như gặp được thân nhân:
“Cố tỷ! Ngài tới ? Mọi thứ đều đang hoạt động tốt, sao ngài lại phải đích thân tới đây vậy?”
Nói rồi, anh ta lập tức giao công việc đang làm dở cho người bên cạnh, bước tới tiếp chuyện.
Vẻ mặt lão Thất tràn đầy hào hứng, giọng nói mang theo ý vui mừng chân thành:
“Hình ca vừa mới tới tòa thị chính, chắc là tìm Tống Kim An rồi.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu. Thì ra là đi gặp Tống Kim An.
Phía bên này, Vạn Thanh Lam vẫn đứng quan sát xung quanh, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Mặt những người bán lương đều rạng rỡ, nét mặt ai nấy như thể vừa bước ra từ một mùa xuân ấm áp, ánh mắt đều mang theo hy vọng. Người đến mua lương cũng xếp hàng ngay ngắn, trật tự, tuyệt nhiên không có cảnh chen lấn giành giật như ở những nơi khác.
Trong lòng Vạn Thanh Lam có chút cảm khái, sau này nơi này chính là nơi cô sẽ làm việc , ngẫm lại thôi mà trái tim cô đã kích động như muốn nhảy ra ngoài.
Khi còn công tác tại 《 quần chúng nhật báo 》 , mỗi một đề tài, mỗi một bản tin chính sách đều là công việc cô nâng niu chăm chút từng câu từng chữ. Phố Lương là cái tên mà cô đã từng không ít lần bắt gặp trong các bản tin nội bộ, là nơi gần đây vẫn luôn được nêu gương trong các bài nghiên cứu chính sách về phân phối lương thực. Chính vì vậy, so với bất kỳ ai, cô càng hiểu rõ, trong thời điểm cả nước đang rời vào tình trạng khan hiếm lương thực, “Phố Lương” là đại biểu cho điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2261.html.]
Phố Lương không chỉ là một địa điểm giao dịch, mà là biểu tượng của niềm tin, là nơi gửi gắm kỳ vọng của hàng ngàn người lao động. Mỗi bao gạo, mỗi gánh than ở đây đều là tia sáng giữa những tháng ngày bĩ cực. Nó không chỉ sưởi ấm dạ dày, mà còn ủ ấm cả tinh thần nhân dân.
Được công tác tại đây, cô cảm thấy đó là một vinh dự vô cùng lớn. Cô thầm tự nhủ, sau này nhất định phải hết mình cống hiến, xứng đáng với niềm tin mà Nguyệt Hoài đã trao cho cô.
Vì nhân dân phục vụ!
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài quay sang, kéo nhẹ tay Vạn Thanh Lam, giới thiệu với lão thất:
“Vị này là Vạn đồng chí, Vạn Thanh Lam, sau này sẽ là người của phố Lương chúng ta. Tất cả các công việc liên quan đến tuyên truyền, biên tập, từ khẩu hiệu đến báo cáo, cô ấy sẽ phụ trách. Ngoài ra, lúc không có việc chuyên môn, cô ấy cũng sẽ bán lương như mọi người."
Nghe vậy, lão thất hơi sững người, vẻ mặt thoáng ngập ngừng, rồi cẩn trọng hỏi:
“Thế còn Cố ca thì sao? Anh ấy không tới nữa à?”
Không phải anh ta có ý kiến gì với Vạn Thanh Lam, mà bởi trước giờ đã quen làm việc với Cố Đình Hoài. Người đàn ông ấy là người cẩn thận, không bao giờ ỷ vào thân phận “anh ruột Cố tỷ” để trốn tránh công việc, trái lại, luôn làm việc chăm chỉ, không câu nệ việc lớn nhỏ, một lòng phụng sự cho phố Lương. Trong mắt mọi người, Cố Đình Hoài chính là một đồng sự tận tụy và đáng tin cậy.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: “Hiện tại anh ấy còn có công việc quan trọng cần xử lý, chưa thể thường xuyên ở lại Phong thị. Sau khoảng thời gian này, anh ấy sẽ quay lại như thường. Tôi để Thanh Lam ở lại đây, giao cho các anh. Làm phiền các anh thay tôi nói với Hình Kiện phải chăm sóc cô ấy thật chu đáo.”
“Cố tỷ yên tâm! Chúng tôi đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho Vạn đồng chí!” Lão thất cười ha hả mà hướng tới Cố Nguyệt Hoài làm cái quân lễ, chợt nghĩ đến cái gì, có chút thẹn thùng nói: “Cố tỷ, ngài chờ một chút. Tôi có đồ vật phải giao cho ngài."
Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc: “A?”
Lão thất không giải thích nhiều, xoay người vội vàng chạy đi.
Chỉ một lát sau, lão thất liền cầm một cái bọc phình phình trở lại, đem bọc đứa đến trước mặt Cố Nguyệt Hoài, trên gương mặt gầy ốm tràn ra tươi cười chân thành :
“Cố tỷ, chúc ngài tân hôn vui vẻ. Dù chúng tôi không có điều kiện đến chúc mừng, nhưng lễ nghĩa không thể thiếu. Đây là chút tâm ý của mọi người ở phố Lương.”