Đi bên cạnh cô là một nam sinh cao gầy, gương mặt ôn hòa nhưng thoáng chút yếu ớt. Làn da  tái nhợt, thậm chí cả màu môi cũng nhợt nhạt, tạo cảm giác mỏng manh. Dù , ánh mắt  vẫn dịu dàng  cô, vẻ sủng nịch như khắc sâu  từng cử chỉ. Hai     trò chuyện, những câu  nhỏ nhẹ như tạo nên một thế giới riêng,  ai  thể chen .
Chuông  vang lên từ lâu, nhưng họ vẫn thong thả, như thể  để ý đến dòng  vội vã trôi qua bên cạnh. Trong khoảnh khắc , thời gian dường như ngừng , chỉ còn họ giữa  gian lặng lẽ.
Nam sinh  quan sát  rời mắt khỏi cặp đôi. Trong ánh  của , một ngọn lửa phẫn nộ âm ỉ cháy. Một lúc ,  nhếch môi  khẩy, giọng đầy mỉa mai:
"Không nhận  , Tưởng Dật? Đó chẳng  là Giang Thiệu và con bé mà bố   mua về  ‘vợ nuôi từ bé’ đấy!"
Người  gọi là Tưởng Dật khẽ nhíu mày. Hắn  trở về từ nước ngoài,   cảm sốt nên giọng   phần khàn đặc. Hắn trầm ngâm một chút  gật đầu nhẹ:
"Nhìn quen quen."
Người   nhạt, giọng điệu đầy khinh bỉ:
"Thì   quên . Lâm Tường vốn là con bé  đưa đến Giang gia khi  còn ở nước ngoài. Hai  chắc  từng gặp.  Giang Thiệu thì  khác gì , vẫn là cái bộ dạng ốm yếu, bệnh hoạn như thế. Nhìn là thấy chỉ chờ ngày lăn  c.h.ế.t bất thình lình."
Tưởng Dật   gì, chỉ  đôi nam nữ từ xa.
Người bạn  cạnh tiếp tục, giọng đầy chế nhạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-khong-phai-tuong-vi/chuong-2.html.]
"Hắn  yếu thế,  gì dám đụng  Lâm Tường chứ? Cái bộ dạng yếu ớt , chắc chỉ  thôi cũng đủ kiệt sức. Đụng  chắc c.h.ế.t ngay  giường cũng nên!"
Nụ  của  đọng   môi, lạnh lùng và đầy khinh miệt:
" là bệnh hoạn đến nỗi chẳng   gì."
Tưởng Dật nghiêng đầu, liếc  nam sinh  bên cạnh,  hờ hững dùng khuỷu tay huých nhẹ   , giọng lạnh nhạt:
"Triệu Tỉnh,  chuyện  cần thô lỗ như thế. Học cách ăn  đàng hoàng ."
Mộng Vân Thường
Triệu Tỉnh và Tưởng Dật là bạn  từ nhỏ. Dù   Tưởng Dật theo ông nội  nước ngoài định cư ở New Zealand, nhưng tình bạn giữa họ vẫn luôn bền chặt. Trong những năm xa cách, cả hai  từng mất liên lạc. Hơn nữa, cha của hai  cũng là bạn , tài sản của hai gia đình  gắn bó chặt chẽ với , trở thành mối quan hệ lợi ích chung. Vì , Triệu Tỉnh chẳng những  trách Tưởng Dật mà còn luôn bao dung, nhẫn nhịn  bạn .
Bị Tưởng Dật huých nhẹ một cái  bụng, Triệu Tỉnh liền  bộ đau đớn, nhe răng trợn mắt,  xoa bụng  rên rỉ đầy khoa trương. Hành động đó khiến Tưởng Dật  nhịn , bật   liếc :
"Đừng  diễn nữa."
Thấy Tưởng Dật , vẻ nghiêm nghị của  cũng dịu , Triệu Tỉnh lúc  mới  thẳng , thản nhiên vòng tay qua vai , cợt nhả:
"Được , tớ  . Lần  nhất định  chuyện cho đàng hoàng. Dù   cũng  từ nước ngoài trở về, tớ đây  dám so đo với   học. Đi theo  lâu ngày, chắc tớ cũng  hun đúc thành  lịch sự thôi!"
Giọng điệu   hài hước  xu nịnh, cố tình trêu chọc khiến Tưởng Dật chỉ  lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ  nhẹ.