Giang Thiệu cũng phối hợp, tay  đặt lên n.g.ự.c trái, dáng vẻ như đang  khó chịu. Trong khi đó, Lâm Tường vẫn  quên cầm theo hai tờ bài thi tiếng Anh  bàn. Nghĩ tới phòng y tế  thể  đủ mát, cô dự phòng mang theo để  quạt cho cả hai.
Ban đầu, việc  chỉ là màn kịch để "trốn học" một chút. Nào ngờ,  dìu Giang Thiệu  khỏi lớp   mấy bước, chiếc vòng tay đo nhịp tim của  bỗng vang lên tiếng "tít tít" dồn dập, phát tín hiệu cảnh báo.
Giang Thiệu khẽ co  , tay đặt  n.g.ự.c siết chặt hơn, khuôn mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Đôi mày  nhíu chặt, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Lâm Tường  ngờ trò đùa  biến thành thật. Tuy , cô  ở cạnh Giang Thiệu từ nhỏ đến giờ, chứng kiến  ít   lên cơn đau tim, từ những ngày đầu hoảng loạn đến giờ  đầy kinh nghiệm. Mặc dù tim đập nhanh hơn bình thường, nhưng Lâm Tường vẫn giữ  sự bình tĩnh tương đối.
Mộng Vân Thường
"A Thiệu, hít thở chậm thôi, đừng vội." cô    siết nhẹ tay , ánh mắt đầy lo lắng nhưng  hề rối trí.
Lâm Tường nhẹ nhàng đặt tay lên n.g.ự.c Giang Thiệu, động tác dịu dàng, từng nhịp vuốt ve an ủi. Giọng nàng trầm thấp, đầy sự vỗ về:
"Đừng cố hít sâu, chậm thôi, A Thiệu. Hít thở thật nhẹ, từ từ nào."
Nghe lời Lâm Tường, Giang Thiệu cố gắng bình tĩnh . Nhịp thở của  dần  định, tiếng cảnh báo từ vòng tay giám sát nhịp tim cũng tắt hẳn. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn lộ chút nhẹ nhõm.
Lâm Tường thở phào, giọng nàng đầy lo lắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-khong-phai-tuong-vi/chuong-6.html.]
"Đỡ hơn chút nào , A Thiệu? Còn khó chịu ?"
Giang Thiệu  trả lời ngay, chỉ siết chặt lấy tay Lâm Tường, bàn tay lạnh ngắt như  tìm chút ấm áp. Đôi mắt  vốn dịu dàng giờ đây lấp ló vẻ âm trầm, cố chấp, như đang che giấu điều gì.
Lâm Tường cúi xuống định trấn an , nhưng ánh mắt nàng bất giác dừng  ở cổ tay . Chiếc vòng tay giám sát nhịp tim do  vô tình kéo dịch, để lộ một vết sẹo dài.
Là vết sẹo do tự sát.
Vết cắt cũ giờ  liền da, nhưng dấu tích để  vẫn còn rõ mồn một. Dù cố che đậy, vết sẹo  như  thể xóa nhòa, luôn nhắc nhở về những tháng ngày đau đớn của .
Giang Thiệu nhận  ánh mắt của Lâm Tường. Cậu nhanh chóng rút tay , đẩy chiếc vòng xuống để che  vết sẹo.
Sự việc  khiến ánh mắt Lâm Tường thoáng qua một tia lạnh lùng. Gương mặt tươi sáng lúc  bỗng trở nên nghiêm nghị, giọng  cũng  còn mềm mại như ban nãy:
"Hết khó chịu  chứ, A Thiệu? Đi thôi, xuống phòng y tế."
Giang Thiệu  nàng, ánh mắt kiên định nhưng xen lẫn nỗi sợ hãi, như thể  đang chờ đợi một điều gì đó từ cô. Rồi cuối cùng,  gật đầu, giọng khẽ:
"Ừ,  . Đi thôi."