Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Thấy hai  xuất hiện trong giờ học, cô Vu lập tức  dậy, bước tới hỗ trợ. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng  giấu  sự lo lắng:
“Lại  khỏe ? Nào,  đây  nghỉ một chút.”
Lâm Tường khẽ , trấn an cô:
“Không  , cô Vu. Hôm nay trời  nóng, nên   cảm thấy khó thở một chút. Chỉ cần  nghỉ ngơi là  thôi ạ.”
Nghe , bác sĩ Vu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu :
“Không  là  . Nào, nhanh  xuống nghỉ.”
Lâm Tường cẩn thận dìu Giang Thiệu  lên giường, giúp  điều chỉnh gối  cho thoải mái. Bác sĩ Vu kiểm tra nhịp tim và tình trạng của , đồng thời dặn dò:
“Lần  nếu cảm thấy  khỏe,  báo ngay cho thầy cô hoặc đến phòng y tế sớm hơn. Đừng để nặng thêm,  ?”
Bác sĩ Vu cùng Lâm Tường nhẹ nhàng dìu Giang Thiệu  xuống chiếc giường bên  trong phòng y tế. Sau đó, cô cầm ống  đặt lên n.g.ự.c Giang Thiệu để kiểm tra nhịp tim. Một lát , khi xác định  thứ đều  định, cô mới an tâm, mỉm  và nhẹ nhàng dặn dò:
“Không  gì nghiêm trọng . Em  nghỉ ngơi một chút là . Lâm Tường, em ở  trông   nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-khong-phai-tuong-vi/chuong-8.html.]
Lâm Tường gật đầu,  ngoan ngoãn:
“Dạ, em  . Cô cứ yên tâm ạ.”
Giang Thiệu  thẳng  giường, ánh mắt dịu dàng hướng về phía Lâm Tường. Rõ ràng   còn khó chịu, nhưng vẫn  giả vờ nghỉ ngơi theo kịch bản của cô bạn. Nhìn nụ  rạng rỡ của Lâm Tường, đáy mắt  hiện lên chút bất đắc dĩ xen lẫn vẻ chiều chuộng.
Bác sĩ Vu    điều hòa  tường, kiểm tra nhiệt độ,  dịu dàng hỏi:
“Em  thấy lạnh ? Có cần cô tăng nhiệt độ điều hòa lên chút ?”
Lời còn  dứt, Lâm Tường  nhanh nhảu lên tiếng, miệng vẫn nở nụ  lễ phép:
“Không cần  cô ạ! Giang Thiệu   ở lớp chỉ là thấy nóng quá nên mới khó thở một chút. Nhiệt độ  là   , em thấy  thoải mái.”
Mộng Vân Thường
Dứt lời, cô nàng thuận tay cầm luôn chiếc điều khiển điều hòa trong tay bác sĩ, đặt sang một bên như để khẳng định ý kiến của .
Lâm Tường trong lòng  thầm. Cô  vất vả dựng lên cả màn kịch  để “cứu” Giang Thiệu và   phòng y tế mát mẻ  nghỉ. Nếu giờ bác sĩ tăng nhiệt độ lên, chẳng  công sức của cô sẽ thành vô ích ? Thế thì chẳng bằng ở  lớp mà chịu nóng!
Giang Thiệu hiểu  rõ tâm tư của Lâm Tường. Hai  họ lớn lên cùng ,   rõ cô bạn  cực kỳ sợ nóng. Vì thế, Giang Thiệu phối hợp  ăn ý,  yên  giường bệnh, nhẹ nhàng  với bác sĩ:
“Không  , cô ạ. Nhiệt độ  là  đủ ,  cần điều chỉnh. Cảm ơn cô, thật sự   phiền cô nhiều.”