Đi học?
Chu Hoài Thần vợ chắc chắn học, dù trong cảnh gia đình như mà vẫn thể học hết cấp ba.
Hơn nữa thể vợ nhỏ của là nhốt trong bốn bức tường gia đình, lúc học nghi ngờ gì nữa là lựa chọn .
một khi vợ đến Bắc Thành học, hai sẽ đối mặt với cảnh xa cách, Chu Hoài Thần tin tưởng hơn, tin rằng vợ dù xa cách thì tình cảm vẫn sẽ như .
mới vợ mà sắp xa , đương nhiên .
Nếu vì ích kỷ của bản mà giữ vợ , theo quan điểm của Chu Hoài Thần thì đây chính là cản trở bước tiến của vợ. Đấu tranh nội tâm một hồi, vẫn quyết định để vợ học.
Tệ nhất thì sẽ gom hết tất cả các ngày nghỉ phép , một năm thăm vợ một , hơn nữa cô cũng kỳ nghỉ đông và hè.
Thời gian học ở trường Đại học Công nông binh cũng dài lắm, chỉ cần cố gắng chịu đựng hai năm là qua.
Sau đều là những ngày tháng .
"Tất nhiên là đồng ý cho em ." Chu Hoài Thần .
Hả???
Từ Vãn ngờ Chu Hoài Thần thực sự đồng ý. Đừng đến thời đại , ngay cả ở kiếp thì khi kết hôn, hầu hết đàn ông đều ích kỷ bắt phụ nữ tập trung gia đình.
124
Đừng đến việc học, ngay cả công việc cũng hạn chế, vì mới nhiều bà nội trợ như .
Từ Vãn đây ghét kết hôn, chính là cảm thấy với tính cách của thì khó tìm đàn ông tâm ý bao dung và ủng hộ.
Không ngờ vượt qua thời đại gặp ở những năm bảy mươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-dep-bo-tron-nhung-nam-70/chuong-117.html.]
"Sao ?" Chu Hoài Thần gì, tưởng rằng chuyện gì khó khăn?
Từ Vãn hít mũi một cái, đột nhiên lao lòng đàn ông nhỏ giọng : "Anh sẽ nỡ xa em ?" Người đàn ông trả lời thật dứt khoát.
May
Cô cảm thấy tính cách của bây giờ thực sự đàn ông hư, thế mà trở nên giả tạo. Nếu đồng ý thì cô chắc chắn vui nhưng đồng ý , cô thấy đàn ông chút nỡ xa ?
Nỡ xa? Đương nhiên là nỡ.
Sự nỡ vốn kìm nén mạnh mẽ trong lòng khi Từ Vãn hỏi thì ập đến, Chu Hoài Thần ôm chặt lòng: "Tất nhiên là nỡ." Không chỉ nỡ mà còn giấu cô trong lòng bàn tay, lúc nào cũng thể thấy cô và ôm cô.
" là chồng em cũng thể ích kỷ cản bước tiến của em, lúc chúng kết hôn hứa với em rằng khi kết hôn chúng vẫn sẽ ủng hộ quyết định của em..."
Vì , đều giấu sự nỡ trong lòng.
Ôi! Từ Vãn xong lời của đàn ông cảm động thôi, ôm chặt buông tay.
"Chu Hoài Thần, như , cứ thế em sẽ ỷ sự cưng chiều của mất."
Chu Hoài Thần thấy buồn , đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng vợ : "Vậy thì cứ ỷ sự cưng chiều ."
Từ Vãn ngẩng đầu dậy khỏi vòng tay đàn ông, cằm để n.g.ự.c đàn ông hỏi: "Vậy nếu em gây họa thì mắng em đấy."
"Mắng , mắng xong thể mắng em nữa!"
"Ha ha ha, thì quá, em ngoài sẽ mượn danh hiệu của đoàn trưởng Chu để diễu võ dương oai."
Từ Vãn dứt lời, đàn ông ôm chặt lòng: "Vãn Vãn... Em định khi nào đến Bắc Thành? Đến lúc đó sẽ xin nghỉ phép, đưa em ."
"Phụt!" Từ Vãn thấy đàn ông vẫn đang tính toán cho , lúc nhịn , thành tiếng trong lòng .
Lúc đầu Chu Hoài Thần căn bản phản ứng kịp vợ đang cái gì, đó thấy cô điên cuồng, đôi mắt hồ ly lộ vẻ gian xảo, cũng đoán chút mùi vị.