"Có lẽ nên thương lượng với . Nếu đồng ý, thể theo một thời gian. Còn nếu , nhờ giúp giấy tờ để ngoài." – Cô lẩm bẩm.
Tiếng ồn từ bên ngoài kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Ngoài sân, khách khứa đông nghịt, tiếng rôm rả.
cô ý định ngoài. Nhìn thấy mấy hạt đậu phộng giường, cô tiện tay cầm lên nhấm nháp, ăn suy nghĩ cách đối phó với "chồng mới cưới".
Cùng lúc đó, ngoài sân, Chu Hoài Thần – chồng của cô trong truyện – đang uống rượu cùng các chiến hữu.
Một bỗng đập vai , đùa:
"Đội trưởng Chu, để vợ đói bụng ăn cả đậu phộng và táo đỏ giường thế ?"
Chu Hoài Thần . Qua ô cửa sổ gỗ, thấy cô dâu nhỏ đang giường, gương mặt sáng bừng ánh đèn mờ nhạt, nhấm nháp đậu phộng như đang tính toán gì đó. Dáng vẻ lạ lùng nhưng đáng yêu lạ thường.
Chu Hoài Thần dậy, lịch sự với các chiến hữu:
“Xin , ngoài một lát.”
Bàn tiệc lập tức rộ lên tiếng trêu chọc:
“Ui chà, đội trưởng Chu cưng vợ quá nhỉ!”
Trong khi đó, bên trong phòng, Từ Vãn thấy tiếng trêu đùa ngoài . Cô đang chìm trong suy nghĩ về kế hoạch tương lai, chỉ cảm thấy tiếng ồn bên ngoài hình như to hơn một chút.
Một hồi lâu , tiếng gõ cửa cô giật .
Từ Vãn dậy, vỗ vỗ mấy vỏ đậu phộng vương , mở cửa.
Khi cửa mở, cô lập tức thấy một đàn ông cao lớn, mặc bộ quân phục thẳng tắp mặt. Anh cao ít nhất cũng 1m85, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt nghiêm nghị.
Ôi trời, trai quá! – Từ Vãn nghĩ thầm.
Cô ngơ ngác chằm chằm, quên cả lời chào.
Chu Hoài Thần cau mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Cô chăm chú như là nhận ngờ xuất hiện ở đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-dep-bo-tron-nhung-nam-70/chuong-2.html.]
Trong lòng khỏi cảm thấy phiền muộn. Rõ ràng cô định bỏ trốn, chẳng sống với , mà giờ với ánh mắt như . Càng nghĩ, càng bực bản vì vẫn để tâm đến cô.
Nghĩ đến đây, sắc mặt trầm xuống. Anh cầm bát rượu nấu trứng đưa đến mặt cô, giọng lạnh lùng:
“Bên ngoài là đồ nhắm, no bụng . Ăn cái .”
Từ Vãn cúi bát trong tay . Chiếc bát sứ thô to gần bằng cái tô cô dùng, bên trong là năm quả trứng trắng bóc và đầy một bát canh rượu nếp.
Trời đất, ai mà ăn hết chừng !
Tuy nghĩ , nhưng cô vẫn nhận bát từ tay , cảm thấy bất ngờ khi nhận đây chính là “chồng mới cưới” trong sách – Chu Hoài Thần. Cô ngờ một trai như miêu tả sơ sài đến mức gần như là nhân vật nền trong truyện.
Là một “cuồng sắc”, sự trai của khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
May
Chu Hoài Thần nhận thấy ánh mắt cô đang chằm chằm , cảm giác như quan sát khiến càng khó chịu. Anh nghiêng đầu, giọng nhắc nhở:
“Cẩn thận nóng.”
Nói , cố ý đưa bát lệch khỏi tay cô một chút, tránh để cô bỏng. ánh mắt của dừng bàn tay trắng nõn của cô thêm vài giây.
“Ăn từ từ, đừng để nóng bỏng.” – Chu Hoài Thần tiếp, đó đặt bát rượu nấu trứng lên bàn. Anh cô một lúc khẽ thở dài:
“Trời thu, buổi tối lạnh. Uống cái để giữ ấm, tránh cảm lạnh.”
Lời vẻ đơn giản, nhưng ý tứ trong đó khiến Từ Vãn bối rối.
Giữ ấm? Có ý gì? Chẳng lẽ định chạy trốn?
Dù , Từ Vãn cũng trái ý , bèn ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng, .”
Chu Hoài Thần liếc cô một cái, trông thấy mái tóc buộc lệch của cô rối, khiến cô càng giống một cô gái trẻ con hơn. Anh cảm thấy bỗng dưng mềm lòng.