“Chuyện gì thế?” Anh thái rau, ngẩng đầu cô hỏi.
Từ Vãn xuống bên cạnh, thêm củi bếp, kể chuyện của Chu Xuân Mai định mang cháu gái ngoài bỏ rơi.
“Bỏ rơi?” Với một như Chu Hoài Thần, luôn giữ bình tĩnh chuyện, khi đến đây, hàng mày vẫn nhíu chặt.
Từ Vãn gật đầu: “Đào Kim Chi đó là bỏ rơi. Chu Xuân Mai thì bảo là tìm cho cô bé một gia đình mới, còn khen gia đình đó thế nào. Chuyện cụ thể thế nào thì em rõ.”
“ bất kể là bỏ rơi đem cho, bản chất đều tồi tệ.”
Chu Hoài Thần đồng tình. Chỉ vì sinh con trai mà đành lòng bỏ rơi hoặc đem con gái cho khác, đúng là thể chấp nhận .
“May mà Đào Kim Chi bảo vệ đứa bé. Nếu , cô bé đó đúng là xui xẻo cả đời. Không cuối cùng doanh trưởng Lưu xử lý thế nào. Nếu cứ để ở đây, e rằng chuyện tương tự sẽ còn lặp .”
Chu Hoài Thần đáp: “Lưu Đại Dũng chắc chắn sẽ để tiếp tục ở . Anh là hiền lành nhưng một khi chạm đến giới hạn, quyết đoán.”
“Là một cha, nếu thể bảo vệ con , chẳng xứng đáng đàn ông.”
Thực tế đúng như dự đoán. Lưu Đại Dũng tiếp tục dung túng . Chỉ trong chốc lát, thu dọn bộ hành lý của bà, thậm chí một lời với Chu Xuân Mai. Anh yêu cầu vợ dẫn con phòng ngủ, còn thì liên hệ với bạn bè trong đội vận chuyển để nhờ đưa ga tàu.
Chu Xuân Mai ngờ con trai quyết tuyệt đến . Bất kể bà lóc, la hét, thậm chí đe dọa đ.â.m đầu tường vẫn mảy may d.a.o động.
Trước đây, bà luôn dựa cách “lấy đạo đức trói buộc” để ép buộc Lưu Đại Dũng. Cha mất sớm, bà một nuôi khôn lớn. Là đứa con hiếu thuận, luôn nhẫn nhịn và chiều theo bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-dep-bo-tron-nhung-nam-70/chuong-78.html.]
, bà vượt quá giới hạn. Vợ và con gái là điều thể chấp nhận để tổn thương. Chuyện coi như tròn hiếu đạo cuối, nếu , lẽ đưa bà tù.
Giờ con gái bình an vô sự, vẫn nghĩ đến công lao nuôi nấng của , nhưng bà tuyệt đối thể tiếp tục ở đây. Anh cũng quyết định sẽ cho bà cơ hội gặp cháu gái của nữa.
“Đại Dũng, con . Mẹ thật sự chỉ cho con thôi! Con nghĩ mà xem, con doanh trưởng , còn thể quan lớn, thể con trai? Chẳng lẽ gia sản của con để cho hai đứa con gái ?”
“Con gái cũng là con của con. Sao con thể để cho chúng nó?”
“ chúng nó sẽ lấy chồng mà…”
“Lấy chồng thì là con của con nữa ?”
Bất kể Chu Xuân Mai gì, Lưu Đại Dũng đều để bà cơ hội. Trong đầu chỉ một suy nghĩ duy nhất: đưa ngay lập tức.
lúc , tiếng xe ô tô vang lên cổng. Chu Xuân Mai hoảng hốt ôm lấy chân bàn, bệt xuống đất, quyết liệt loạn: “Mẹ ! Đại Dũng, con hồ đồ , con yêu tinh Đào Kim Chi mê hoặc đến phân biệt trái. Nhà họ Lưu nhất định con trai! Nếu thấy cháu trai chào đời, tuyệt đối rời !”
May
“Doanh trưởng Lưu?” Một chiến sĩ từ đơn vị vận chuyển bước , thấy cảnh tượng hỗn loạn mắt thì lúng túng Lưu Đại Dũng.
“Làm phiền giúp một tay.” Lưu Đại Dũng thở dài. Dù rằng chuyện gia đình nên phơi bày ngoài, nhưng tình huống hôm nay quá mất mặt .
Anh đưa đồ cho chiến sĩ, đó cúi kéo lên. Chu Xuân Mai vốn cao, gầy yếu, giờ luôn con trai và con dâu tôn trọng vì là lớn tuổi. khi sự tôn trọng còn, bà chẳng chút sức lực nào để chống .