“ thế! Chị dâu tính, xinh . Nếu là , cũng cưới!”
“Thật lòng mà , chị dâu em gái nhỉ?”
“Thôi thôi, nghĩ lắm. Nếu chị dâu mà em gái thì đến lượt chắc?”
Từ Vãn đúng là kiểu chị dâu hào phóng, việc cũng lười biếng, ngược còn nhiệt tình.
Sáng sớm, Trần Hữu Phương thấy động tĩnh. Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, chị mới tính ngoài xem thế nào, ngờ sân nhà Từ Vãn náo nhiệt thế .
Chị đóng cửa bước qua nhà Từ Vãn, hỏi: “Từ Vãn , em định xây nhà mới ?” Chị nhớ nhà mà đoàn trưởng chia cho hai là căn ba phòng một phòng khách , chẳng lẽ vẫn đủ ở?
Tuy việc xây nhà trong doanh trại tốn tiền công, nhưng vật liệu thì tự bỏ tiền. Thời buổi , nhà nào nhà nấy đều chẳng dư dả gì, trừ khi thật sự cần thiết, ai xây nhà mới?
Trần Hữu Phương nghĩ mãi hiểu. Hai mới kết hôn, nhà cũng đủ rộng, xây thêm phòng?
“Chỉ xây thêm một gian chứa đồ để chất than và củi thôi chị ạ.” Từ Vãn đáp.
“Hả? Sao xây thêm? Chỗ chứa đồ nhà em đủ ?” Trần Hữu Phương tò mò hỏi.
“Đủ, nhưng em dọn gian đó để dùng việc khác.”
“Việc gì thế?” Trần Hữu Phương vốn yên , thấy Từ Vãn đang nhặt rau cũng xuống phụ giúp.
May
Việc trồng rau cũng chẳng bí mật gì, nên Từ Vãn thoải mái chia sẻ ý tưởng của với Trần Hữu Phương.
Nghe xong, Trần Hữu Phương ngạc nhiên vô cùng, kìm mà trầm trồ: “Từ Vãn , em đúng là thông minh quá! Sao chị nghĩ cách nhỉ?”
Từ Vãn bật vẻ mặt phấn khích của Trần Hữu Phương: “Chị, chị định trồng chút rau ở nhà ?” Thú thật, cô chê su hào, cải thảo khoai tây. ở khu nhà gia đình, nhiều cũng rằng ăn mãi mấy món đó thì chán ngấy.
Người lớn còn chịu , chứ trẻ con thì giấu nổi. Ngày nào ở khu gia đình cũng tiếng mắng con, mà ít nhất một nửa là do trẻ kén ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-dep-bo-tron-nhung-nam-70/chuong-86.html.]
Trần Hữu Phương mà cũng thấy hứng thú, nhưng nghĩ nhà đủ tiền để xây thêm một gian nên định sửa phòng chứa đồ cũ, trồng ít rau cải thiện bữa ăn là .
“Chắc chị sẽ trồng một ít, nhưng xây thêm nhà .”
Từ Vãn gật đầu: “Được thôi. À mà chị, chỗ thì mua hạt giống ở nhỉ?”
“Phải trung tâm nông nghiệp ở thành phố. Trước đây, trung tâm ở thị trấn cũng nhưng giờ là mùa đông, bên trồng gì nên trung tâm thị trấn đóng cửa . Phải chờ đến mùa xuân, tuyết tan mới mở . cứ yên tâm, doanh trại mỗi tuần đều một chuyến xe thành phố, lúc đó cùng mua.”
“Vâng.” Từ Vãn gật đầu đồng ý.
Từ Vãn vốn thiện, nên các chiến sĩ hậu cần việc càng thêm nhiệt tình. Kế hoạch vốn cần ba ngày để thành, nhưng chỉ trong hai ngày, việc xong xuôi. Thậm chí, khi thành công việc, họ còn san phẳng sân vườn cho Từ Vãn.
Những viên đá vụn còn họ đập nhỏ, lát thành một lối từ nhà chính đến kho. Nhờ , những ngày tuyết rơi lấy than cũng sợ bẩn giày.
Hôm nay, Chu Hoài Thần về sớm hơn thường lệ. Nghe vợ tận dụng nhà kho để trồng rau, ủng hộ: “Có cần mang đất từ ngoài về ?”
là Từ Vãn đang cần. Trong sân tuy đất, nhưng cô thể đào hết đất ở đó .
“Cần chứ.”
“Được, sáng mai hai tiếng rảnh, sẽ rủ lão Tôn và giúp. Em cần bao nhiêu cũng .”
ý quá! Từ Vãn giỏi những việc lao động như , chủ động nhận giúp thì quá . Cô vui vẻ chồng đang hăng hái: “Cảm ơn nhé!”
Chu Hoài Thần đang rửa bát, liền mỉm , quên đà tới: “Chỉ cảm ơn thôi ?”
“Anh còn gì nữa?”
Đã hỏi, Chu Hoài Thần cũng khách sáo, lập tức ghé sát mặt , ý định rõ rành rành.