Sau đó hôm nay còn dùng hai câu nói khiến người ta tức đến nỗi ngất đi.
Quý Mân cúi đầu: “Em suốt ngày lắc lư trước mặt anh, em còn muốn anh chống đỡ đến bao giờ?”
Khuôn mặt nhỏ của Trừng Trừng đỏ lên, đẩy Quý Mân vào trong cửa, sau khi cửa chính “cạch cạch” đóng lại, trên eo nhiều thêm một bàn tay kéo cô tới sô pha.
Trừng Trừng dựa lên sô pha, nhéo eo Quý Mân: “Lại nói, em cảm thấy như em đã quên cái gì đó?”
Quý Mân khom lưng hôn xuống, rất lâu sau mới tách ra: “Rồi sẽ nhớ ra thôi, nên tắm rồi.”
Trừng Trừng gật đầu, vươn tay lên, Quý Mân bế cô đi vào trong nhà tắm.
Một tiếng sau, Trừng Trừng đang định tiến vào giấc ngủ, trong đầu bỗng xẹt qua cái gì đó, nháy mắt kinh sợ.
“Mẹ em!”
“Mẹ nói muốn tìm em tính sổ!”
Quý Mân đang cài nút áo lên cho cô, nghe thế, ngón tay dừng lại: “Tính sổ?”
Quý Mân nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt trong bữa tiệc kia, anh cũng cảm thấy hình như Tưởng Tĩnh cũng không có thích anh lắm.
Nhưng mà…
Không đúng nha.
Anh cúi đầu nhìn vào trong mắt Trừng Trừng.
Trước kia lúc được nghỉ trở lại nhà, đi ngang qua Trình gia thi thoảng có thể nhìn thấy Tưởng Tĩnh cầm chổi lông gà chuẩn bị đánh cô, trong miệng nói đều là “Con nhìn nhà bên cạnh xem! Người ta hầu như môn nào cũng điểm tuyệt đối, toàn bộ điểm của cong cộng lại còn không bằng một môn điểm cao của người ta!”
Tuy khi đó tính điểm không giống nhau nhưng trên lý thuyết thì khi đó Tưởng Tĩnh hẳn là rất thích anh.
“Không sao. Anh đi cùng em.”
Trừng Trừng lại chui tới gần, Quý Mân bế cô ngồi xuống sô pha xem TV.
Nửa tiếng sau, điện thoại vang lên, Trừng Trừng vừa nhìn, là điện thoại của mẹ, cô giương đôi mắt đáng thương nhìn bạn trai mình, ngồi dậy, hộ lên gương mặt kia một cái, sau đó bắt máy, ngoan ngoãn: “Mẹ.”
Trừng Trừng đứng dưới lầu: “Bây giờ mẹ qua chỗ con, nếu con không ở nhà thì con sẽ….”
Trừng Trừng nhớ tới Đường Hòa, cẩn thận hỏi: “Nếu con không ở thì mẹ muốn đuổi con ra khỏi nhà sao?”
Tưởng Tĩnh: “…..”
“Không đâu.”
Đầu bên kia âm thanh lạnh lão, nhưng Trừng Trừng nghe thấy thì trong lòng ấm áp, quả nhiên mẹ cô vân thương cô.
“Mẹ chỉ biết đánh gãy chân của con.” Tưởng Tĩnh bổ sung.
Tim nhỏ của Trừng Trừng run kên, ngay sau đó nhìn căn nhà mình thuê, nhẹ nhàng thở ra, cũng may cũng may cô đang ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-102.html.]
Trừng Trừng đi mở cửa, đứng ở thang máy chờ mẹ cô đi lên, đinh một cái, thang máy tới rồi, Tưởng Tĩnh nhìn đến cô đang ngoan ngoãn mà đứng đó, tức giận tiêu tán hơn nửa.
Cũng may, cô còn chưa đến mức đi cả đêm không về ngủ.
“Được rồi, đi vào. Mặc như thế mà lại ra đây, cũng không sợ lạnh sao?” Tưởng Tĩnh dù sao vẫn thương cho con gái nhà mình, Trình Châu phía sau nghe ngữ điệu thế thì nhẹ nhàng thở ra.
Tưởng Tĩnh vừa vào nhà vừa nói: “Mẹ mặc kệ các con đã đến tình trạng gì, mỗi ngày từ 9h đến 12h mẹ sẽ gọi điện thoại bàn ở đây, nếu mà không nghe máy, con…”
“Mẹ, mẹ yên tâm, trước 9h con nhất định sẽ về nhà!”
Tưởng Tĩnh liếc mắt, cũng xem như con nhóc này thức thời, bà đổi giày xong, đột nhiên cảm nhận được phía trước có nhiều hơn một chiếc bóng, bà ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngủ màu trắng, gương mặt tinh xảo đầy sự vô hại.
“Cháu chào dì.”
Tưởng Tĩnh: “…..”
Trừng Trừng nhìn Quý Mân, nghĩ thầm, không cần tới 9h, cô rời khỏi nhà hàng nhất định sẽ về nhà.
Trình Châu im lặng móc từ túi trà hoa cúc ra, đi vào trước, sau đó tới cạnh bàn, cầm lấy cốc, tráng nước ấm, pha trà hoa cúc, đưa đến cạnh Tưởng Tĩnh.
Trừng Trừng nhìn chằm chằm Quý Mân, gương mặt lạnh lùng: “Quý tiên sinh, chúng ta nói chuyện một chút.”
Quý Mân nhấp môi dưới: “Mời.”
Hai người đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại, Tưởng Tĩnh nhìn cửa đã đóng, lại đi về phía trước hai bước: “Quý tiên sinh tuổi cũng không hề nhỏ, không biết có nhìn trúng cô gái nào hay không? Trình gia tôi tuy nghèo nhưng vẫn có thể giật dây được.”
Bàn tay Quý Mân đang đặt bên người khẩn trương, âm thanh hơi kìm nén.
“Lý do.”
“Trừng Trừng nhà tôi trèo cao không nổi.” âm thanh Tưởng Tĩnh lạnh đi, đáy mắt một chút độ ấm cũng không có.
Bên trong nhà, Trừng Trừng ăn đồ ăn cha cô tự làm cầm tới từ hôm trước: “Bố, con có dự cảm xấu.”
Trình Châu cũng ăn một miếng: “Ừm.”
Dù sao cũng đã từng xảy ra chuyện đó.
Hai người vừa thất thần vừa ăn rồi xem phim, một tập còn chưa chiếu xong. Cửa lại mở ra, đi vào chỉ có mình Tưởng Tĩnh, Trừng Trừng nhìn ra phía đằng sau.
“Quý Mân đâu ạ?”
Tưởng Tĩnh đóng cửa, lạnh lùng nhìn qua: “Đi rồi.”
Trừng Trừng ôm chén trà, ngồi lại chỗ: “A.”
Tưởng Tĩnh cúi dầu nhị người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra kia: “bắt đầu từ ngày mai con về nhà ở.”
Nói xong ánh mắt nhìn về phía Trình Châu, Trình Châu lập tức đứng dậy, hai người rời đi.
Trong nhà yên tĩnh xuống, đầu ngón tay Trừng Trừng mân mê chén trà, mắt nhìn điện thoại, một chút động tĩnh cũng không có.