Trừng Trừng sửng sốt, Quý Như trước mặt hình như vô cùng bình thường, cô ngơ ngác gật đầu, chờ sau khi Quý Như đi vào bỗng phản ứng ra, bà ấy nói là sính lễ, cho nên Từ Mân….
Đêm đó, Trừng Trừng nằm trên giường, tâm trạng kích động không ngủ được, ngày hôm sau kéo mẹ mình đi chọn quần áo.
Tưởng Tĩnh nhìn con nhóc đang hưng phấn, đau đầu: “Không biết còn tưởng con trúng vé số 500 vạn đó.”
Trừng Trừng thử quần áo, tuy mới cấp ba nhưng mấy chữ như học sinh hay thanh thuần cùng với cô không có duyên phận.
“Mẹ.”
Nhóc con do mình sinh ra, một ánh mắt thôi cũng biết con bé đang suy nghĩ cái gì, Tưởng Tĩnh hít một hơi thật sâu: “Bản thân con cứ một hai phải đột biến gien còn trách mẹ?”
Trừng Trừng nhìn bản thân trong gương, mím môi dưới, một nhà năm người trừ ông nội thì mẹ cô là một mỹ nhân lạnh lùng, cha cô thì có khuôn mặt tuấn tú, em trai vừa lạnh lùng vừa tuấn tú, sao chỉ có cô như là bị ôm nhầm, sao có thể diễm lệ như thế.
“Mẹ xác định không ôm nhầm sao?” Trừng Trừng nhỏ giọng thì thầm, cuối cùng lựa chọn tin tưởng ánh mắt của ông nội mà chọn một bộ váy cực kỳ thanh thuần.
Cả người như thế liền dựa vào chiếc váy để ép xuống một phần.
Tưởng Tĩnh nhìn, cảm thấy không quá thích hợp nhưng cũng là loại mà tuổi này của cô nên mặc, nên cũng tùy cô.
Đêm đó, Trừng Trừng theo Quý Như tới một club, trong Club, Trừng Trừng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh người ta, có người tới thì cô chỉ cười ngoan ngoãn đáng yêu tranh thủ không gây thêm phiền phức cho Quý Như.
Quý Như nhìn cô vài lần nhưng cũng chưa nói cái gì.
Cả buổi tối Trừng Trừng có chút không nhịn được nên nhẹ giọng nói với Quý Như; “Dì ơi, cháu đi WC một lát.”
Quý Như nhàn nhạt gật đầu.
WC trong club trang hoàng cực kỳ tráng lệ, Trừng Trừng lại là lần đầu tới đây nên không tìm thấy WC, hỏi một người phục vụ mới tìm được.
Chờ cô đi WC xong, đang muốn mở cửa bước ra thì trong WC truyền ra vài âm thanh nói chuyện.
“Cậu nói xem, người đi theo bên cạnh Quý tổng là ai thế?”
Ở bên trong, Trừng Trừng sửng sốt.
“Cả một đêm, ai cũng cười, cô ta muốn làm gì thế?”
“Quý tổng cũng không giới thiệu, rõ ràng cũng không phải là một người quá quan trọng nhỉ?”
“Lại nói, công ty Quý tổng gần đây không phải đã xảy ra chuyện sao? Nghe nói có không ít nhà giàu mới nổi thèm muốn con trai của bà ấy? Người kia là một trong số đó cũng nên nhỉ?”
Đám người che miệng mà cười.
“Thật ra có một đứa con trai như thế thì tùy tiện tìm một người liên hôn cũng đủ cứu vãn rồi mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-106.html.]
“Thế vẫn chưa là gì, gà rừng liền muốn làm phượng hoàng thì cũng là phương hướng đất, đứa con này của Quý tổng, chẹp, quả là cực phẩm nhân gian, gà rừng vẫn là thôi đi.”
“Cũng đúng, thái độ của Quý tổng cộng thêm bộ dạng giả vở thanh thuần của cô gái kia, rõ ràng là đang mơ ước người ta. Cũng không thèm nhìn soi gương một chút xem.”
Mấy người kia nói nói cười cười rời đi, gian vệ sinh phía sau mở ra, đầu Trừng Trừng ngây ngẩn, chậm rãi đi ra, tấm gương bên cạnh chiếu khuôn mặt ngây ngẩn của cô, cô nhìn bản thân trong gương.
Cô mặc một bộ lễ phục quý phái, nhưng trên người mọi thứ giống như nháy mắt đểu không thích hợp.
Bên cạnh có người tới, cô quay đầu, rốt cuộc chú ý tới cả đêm này, biểu cảm Quý Như cực kỳ lạnh nhạt.
“Cũng không còn sớm nữa, đi thôi.”
Trên xe im lặng, Trừng Trừng ngồi trong góc cúi đầu.
Quý Như bỗng nhiên mở miệng: “A Mân không phải là con ch.ó con mèo gì cũng có thể muốn, đúng không? Bạn học Trình.”
Bên trong xe tối tăm, hai tay Trừng Trừng khẩn trương mà nắm chặt lấy váy, run lên hai cái, chậm rãi gật đầu, sau đó nước mắt tách tách rơi xuống.
Quý Như không nhìn cô, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
**
Quý Mân đứng bên cạnh cửa sổ, toàn thân vẫn bất động phía sau anh là trợ lý của của mẹ anh đang tức giận bất bình.
“Nhà họ Trình cũng không thèm tự mình soi gương một chút xem, chúng ta cho dù có nghèo cũng không tới phiên bọn họ mơ ước!”
“Đủ rồi, câm miệng.” giọng sn Quý Mân vững vàng.
Trợ lý bỗng nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang nhìn về phía trước, không biết từ khi nào, thiếu niên chói mắt như ánh mắt trời đã trưởng thành thành một người đàn ông.
“A…. A Mân?”
“Đi ra ngoài.”
Ở phía sau, thư ký tiến tới mời vị trợ lý kia rời đi, trợ ký quay đầu nhìn một cái, trong đáy lòng dường như nhiều thêm một suy nghĩ, kinh sợ.
Điện thoại vang lên, Quý Mân rũ mắt nhìn, Trừng Trừng đang gửi tới ảnh chụp một món ăn tráng miệng.
Quý Mân nhấp môi dưới, một tay đánh chữ: “Em còn muốn mua anh không?”
Trừng Trừng: “???”
Quý Mân: “Anh đi công tác mấy ngày, sau khi trở về thì bán cho em 9 đồng chín, em muốn không?”
Trừng Trừng sửng sốt: “???”
Suy nghĩ của Trừng Trừng có chút chệch hướng.