Quý Mân: “Hoàn thành giấc mộng bao nuôi cho em.”
Trái tim Trừng Trừng nhảy lên: “Vậy bao giờ anh quay về!!”
Quý Mân: “Rất nhanh.”
Thời gian Quý Mân nói trôi qua rất nhanh, Trừng Trừng nhìn ngày.
Cô cảm thấy bạn trai cô nói như không vậy.
Đã nói là rất nhanh.
Kết quả đại hội thể thao của thành phố cũng sắp bắt đầu rồi.
Thế mà anh còn chưa về!!
Trừng Trừng kiểm kê xong số lượng hộp cơm, vì phòng ngừa hộp cơm xảy ra vấn đề cô còn chuẩn bị nhiều thêm năm sáu mươi phần nữa, mấy người đóng hợp đều run tay.
Bác sĩ cũng được Quý Mân mời tới đây để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
“Ngày thứ hai mươi tám anh không ở đây.” Cô kiểm kê xong, dựa vào một bên tường, thở phì phò gửi tin nhắn.
Bên kia, toàn bộ phòng họp im như ve sầu mùa đông, người đàn ông ngồi bên trên sắc mặt nặng nề, đôi mắt vừa nâng, lại đảo một vòng, dường như đang nói các người có thể vô dụng thêm một chút nữa được không?
“Vì sao lại chậm chạp như thế?”
Tay Quý Mân gõ lên bàn, một khắc màn hình điện thoại sáng lên kia, mọi người đều cảm giác được toàn thân Quý Mân lạnh hơn.
“Cái đó, bên phê duyệt xảy ra chút vấn đề.” Một người phụ trách lau mồ hôi trên trán.
“Nếu xảy ra vấn đề chẳng lẽ không định tìm đi tìm người giải quyết?”
Mọi người cúi đầu, im lặng không ai dám nói một câu.
“Tan họp.” Quý Mân cầm điện thoại đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
“Đã sớm nghe nói tới người này không dễ chọc nhưng thế cũng quá nóng nảy rồi? Cũng không phải là dự án có thể kiếm ra tiền.”
“Không biết, còn tưởng cậu ta đang vội vàng rửa tiền đó.”
“Dự án lớn trước kia cũng không thấy cậu ấy gấp như thế.”
Trên hành lang, Quý Mân nhìn tin nhắn trên điện thoại, giơ tay xoa nhẹ ấn đường, anh cũng không nghĩ muốn gấp gáp như thế nhưng luôn sẽ có một số chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Động tác của bọn họ quá chậm, tốn nói của anh một thời gian.”
Đầu ngón tay Trừng Trừng chọc vào mấy chữ kia, một tuần trước anh cũng nói như thế.
“A” cô buồn bực một lúc, mấy phục vụ trong nhà hàng nhìn tới, ngầm hiểu mà nhìn nhau, sau đó thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-107.html.]
Một dì tới đưa cho cô một hộp cơm: “Trình à, ngọc quý trong nhà hàng còn có rất nhiều, cũng không cần phải c.h.ế.t trên một gốc cây.”
Trừng Trừng: “???”
Dì đang nói gì thế?
“Vị thanh mai trúc mã kia của cô đâu?” dì mới an ủi xong một âm thanh lạnh nhạt truyền tới, Trừng Trừng quay đầu, nhìn thấy Chu Hòa âu phục giày da đang đứng phía sau mình, nhíu mày.
Trừng Trừng đánh giá, không thể không nói, nam chính đúng là nam chính, cho dù sự nghiệp thất bại cũng có thể lần nữa đi lên, hệ thống bảo an của sân vận động hoàn toàn đổi thành anh ta.
“Đi công tác.” Trừng Trừng nói xong, cầm hộp xơm xoay người muốn đi.
Lông mày Chu Hòa càng nhăn hơn: “Mấy chuyện ma quỷ này của đàn ông mà cô cũng tin?”
Trừng Trừng: “???”
Cô cảm thấy gần đây người bên cạnh cô đều quái quái.
Lúc này Đường Hòa đi tới, khẽ cười: “Các người đang nói gì thế?”
Chu Hòa nhìn Đường Hòa, nhấp môi dưới, sau đó nắm lấy tay cô ta: “Không có gì, chào hỏi một cái thôi.”
Đường Hòa nhìn người đàn ông trước mặt, sự nghiệp Chu Hòa đã bắt đầu có khởi sắc, hết thảy đều phát triển theo hướng kiếp trước, người trong vòng nói đầu óc cô có vấn đề cũng càng ngày càng ít, nhiều người còn nói cô ta có mắt nhìn ra châu ngọc.
Đáng lẽ sự hoảng hốt trong lòng cô ta dần an ổn xuống, tuy kiếp trước nhà cô ta sẽ sắp bị lung lay nhưng cô ta có ký ức kiếp trước, nhắc nhở cha mình, gần đây cha cô ta lôi ra được không ít người, Đường gia cũng sẽ không lao xuống như trong kiếp trước nữa.
Nhận được ánh mắt nhìn hâm mộ của nhân viên công tác với đôi trai tài gái sắc.
“Nam rất đẹp trai? Mà nữ cũng xinh đẹp.”
Trừng Trừng nghe thấy thế quay đầu nhìn Chu Hòa, đột nhiên phát hiện hình như đúng là đẹp hơn trước kia một chút, tuy không có tiên khí như Mân Mân nhà cô Nhưng trông cũng đoan chính, hơn nữa ăn mặc ra hồn nhìn lâu đúng là quả thực không tồi.
Có điều, liên quan gì tới cô?
Bọn họ chạy tới muốn tìm cảm giác tồn tại làm cái gì?
Trừng Trừng đang định tiếp tục đi.
“Đúng rồi, Trừng Trừng, Quý tiên sinh đâu?” Đường Hòa nhận ra ánh mắt Trừng Trừng, đi về phía trước ngăn Chu Hòa lại.
Trừng Trừng nhìn thấy người trước mặt gần đây đắc ý dào dạt, hoang mang: “Sao mấy người đều thích hỏi anh ấy đi đâu rồi thế, anh ấy đi công tác rồi.”
“Thế sao?” Đường Hòa thấy biểu cảm của cô không giống như đang giả vờ, sửng sốt.
Chu Hòa đánh giá Trừng Trừng, cuối cùng ngữ khí cũng khó có được mà mềm đi một chút: “Con đường chính cô chọn, cô có thể nhận kết cục của mình là được.”
Hai người họ nói xong liền nắm tay rời đi.
Trừng Trừng: “???”
“Trừng Trừng, cậu không biết sao?” Tiền Vưu Vưu thấy Trừng Trừng một mình đối mặt với hai người kia, vội vàng đi tới, vừa nhìn biểu cảm mờ mịt của cô, nghĩ tới tin tức bay đầy trời mới đây, hơi sợ hãi, tố chất tâm lý của Trừng Trừng nhà cô ấy tốt như thế sao?