Quý Mân tự mình tiến tới vừa hôn Trừng Trừng, một tay vừa cởi quần áo của mình, lúc đang định phủ xuống …..
“Gâu gâu.” Cún con ngồi xổm trên mặt đất phe phẩy cái đuôi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Quý Mân: “…..”
Trừng Trừng chôn đầu vào trong n.g.ự.c anh mà cọ cọ, quay đầu nhìn về phía cún con trên mặt đất, cún con thấy hai người phản ứng lại nó, phấn khởi ngậm bát lên, phe phẩy cái đuôi.
Nên ăn cơm.
Trừng Trừng bừng tỉnh nhận ra: “Quên mất, nên ăn cơm.”
Trừng Trừng sửa soạn lại quần áo của mình, bò xuống sô pha, đi tìm thức ăn cho chó cho cún con, cô nhìn về ngôi nhà của bản thân, nhỏ xíu, đồ đạc còn có chút nhiều.
Hộp thức ăn cho chó cũ đã ăn hết, hộp mới để ở đâu cô cũng quên mất rồi.
Quý Mân dọn hết đồ ở khách sạn về đây hết.
Lần dọn này, Trừng Trừng mới biết quần áo của chồng chưa cưới nhà cô còn nhiều hơn so với cô, chiếm hết tủ quần áo nhà cô xong mà đến thư phòng cũng chiếm gần hết.
Hơn nữa những đồ đạc khác của anh khiến cho toàn bộ căn nhà thoạt nhìn cực kỳ nhiều đồ.
Cực kỳ nhỏ.
Sau thời gian lục lọi căn nhà, Trừng Trừng lấy bát của cún con đi đổ thức ăn cho chó cho nó.
Ở phía sau, Quý Mân thong thả ung dung mà mặc lại quần áo, mở laptop lên chuẩn bị cho hội nghị online một lát nữa.
Trừng Trừng quay đầu lại nhìn, chồng chưa cưới nhà mình, mặt người tính chó, anh thế mà có thể làm bộ như vừa rồi anh không làm cái gì mà bắt đầu công việc?
Giỏi, là anh giỏi.
Trừng Trừng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được hộp thức ăn mới, cô mở ra, sau đó đổ bữa chiều cho cún con, cún con phe phẩy cái đuôi ơ bên cạnh ăn.
Sau đó, mắt cô liếc tới một chiếc vòng tay màu đen, Trừng Trừng nhớ tới hình như Quý Mân từng đeo cái vòng này trên tay, cô cầm lên, nhìn một chút, trên mặt nhiều thêm vài vết cắn, cô cúi đầu vỗ vỗ lên đầu cún con: “Nhị cẩu tử, sao em có thể cắn cái này hả?”
Cún con ngẩng đầu, vẻ mặt mở mịt nhìn cô.
Trừng Trừng tiện tay đeo lên tay mình, cô nhàm chán mà nghịch thử, chiếc vòng tay màu đen nổi bật trên làn da trắng trở của cô trông cũng khá đẹp.
Ngay lúc này, bóng tay hơi sáng lên, một giây sau, nó khóc.
“Tinh tinh tinh, chủ nhân cuối cùng cũng đeo Tiểu A lên.”
“Tiểu A đảm bảo sẽ ngoan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-112-ngoai-truyen.html.]
Trừng Trừng nhìn, hóa ra là có điện tử, nhưng hình như cô không dùng được, cô định cởi ra, kéo kéo, thế mà không động.
Cô nhìn vào chỗ khóa cài mới phát hiện ra chỗ khóa này đã bị chó con cắn cho biến dạng.
Trừng Trừng vừa thử mở ra vừa quay trở lại: “Mân Mân.”
“Hả?” Quý Mân nhìn laptop, một tay kéo người xuống, ngồi bên cạnh anh, Trừng Trừng duỗi tay qua: “Không cởi ra được.”
Quý Mân nhìn, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh nhiều thêm một đồ vật quen thuộc, trong lòng anh xẹt qua chút dự cảm xấu.
“Sao em lại đeo nó lên?”
Trừng Trừng tiến sát lại gần: “Em chỉ tiện tay đeo thử, ai mà biết là không cởi được.”
Quý Mân đặt laptop qua một bên, kéo tay kia qua, rũ mắt xuống bắt đầu cẩn thận mà cởi ra, chỗ khóa cài cũng càng trở nên chặt hơn.
Trừng Trừng ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng chuyên chú của chồng chưa cưới nhà mình, tầm mắt từ gương mặt đẹp trai kia một đường đi xuống, tới yết hầu, lại tới xương quai xanh bị quần áo che lấp, trái tim nhảy lên vài cá.
“Tích. Tần suất nhịp tim lại không bình thường~”
Đột nhiên một câu nói phát ra, Trừng Trừng hoảng sợ.
“Em đang…. Nghĩ cái gì?” đôi mắt Quý Mân sâu xuống, một tay còn đang nắm lấy tay cô, Trừng Trừng vô tội chớp đôi mắt: “Em chỉ là cảm thấy yết hầu của chồng sắp cưới nhà em thật là gợi cảm, nghĩ xem có nên hôn hai cái không.”
Quý Mân nghe xong, một tay đang định kéo người vào trong n.g.ự.c hôn hai cái.
“Cảnh bảo! Cảnh bảo! Tần suất nhịp tim không bình thường, tần suất nhịp tim cực kỳ không bình thường! Đang liên hệ với 120….”
Trừng Trừng sợ ngây người, Quý Mân xoa ấn đường, gọi điện cho bác sĩ Tề.
Vị họ Tề đang uống cà phê, nhìn cảnh báo lần nữa vang kên, “Shit” một tiếng: “Lão Quý à, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, còn nữa cũng đã bao lâu rồi, sao cậu còn giống một thằng nhóc chưa mọc hết tóc thế?”
“Nếu không thì tôi kê cho cậu chút thuốc bổ thận?” ông ấy cười nói.
Quý Mân một tay che lại đôi mắt Trừng Trừng đang chớp loạn: “Người đeo không phải tôi.”
“Không phải cậu thì là ai…” bác sĩ Tề câm miệng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong lòng lạnh xuống, buổi tối mà còn kích thích cẩu độc thân, quá mức rồi đó?
Quý Mân ngồi xuống: “Tôi gọi cho chú cuộc điện thoại này chính là muốn chú xóa sổ cái vòng tay này đi.”
Xóa đi thì sẽ không tự động gọi đông đủ đám bác sĩ bên kia.
Bác sĩ Tề nghiến răng: “Biết rồi!”
Ông căm giận mà mở phần mềm, sau đó đánh dấu xóa.
Cúp máy, Trừng Trừng kéo ngón tay của Quý Mân ra, cúi lại gần: “Thứ này hóa ra là để đo nhịp tim sao?”