“Đường Hòa, vì sao em lại thích anh? Anh không có một cái gì cả.” đáy lòng Chu Hòa trở nên hoang mang, anh ta cảm thấy Đường Hòa trong mắt mình không quá chân thật.
Đường Hòa ngước mắt, cô ta đã không quá nhớ rõ, cô ta lựa chọn anh ta hình như là vì kiếp trước anh ta yêu cô đến mức đó, nhưng cô ta đâu có thích anh ta?
Đường Hòa sửng sốt, cô cũng không thích tới.
“Em cũng không biết.” Đường Hòa cười một cái.
Chu Hòa hoảng sốt nhìn cô ta, anh ta đúng là đã từng tôn thờ cô ta như thần linh, là ngọn đèn dẫn đường, bây giờ….
Anh ta cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy áp lực vô cùng.
Trong nhà Trừng Trừng, Quý Mân cuối cùng cũng họp xong, anh đứng lên, nhìn người đang nằm bò bản thân đi tắm rửa trước.
Chờ lúc anh đi ra, toàn thân ẩm ướt hơi nước, nhìn trắng trắng mịn mịn, nhìn rất ngon miệng.
Trừng Trừng nghe thấy tiếng động quay đầu, trái tim đột nhiên nhảy lên.
“Tích! Chủ nhân, tần suất nhịp tim lại không bình thường! Nhanh chóng chữa trị, nhanh chóng chữa trị nha a a a.”
Trừng Trừng im lặng cúi đầu nhìn vòng tay, giơ tay kéo kéo, kéo không ra, cô từ bỏ, đột nhiên hiểu ra cái loại cảm giác nhìn thấy đồ ăn ngon trước mặt nhưng không thể đụng vào đau đớn nhường nào.
Cô ngửa đầu nhìn Quý Mân, bàn tay xoa tóc của Quý Mân khựng lại, đôi mắt trở nên sâu thẳm, đi tới, một tay kéo cằm Trừng Trừng hôn xuống, Trừng Trừng thuận tay sờ lên cơ bụng của Quý Mân.
“Chủ nhân, ngài không có không có, không có!”
Trừng Trừng: “…..”
Quý Mân buông người ra, cằm giác trên đỉnh đầu cô: “Anh nói rồi, nói có chút ồn ào.”
Cuối cùng sau khi lăn lộn cả đêm, Trừng Trừng rút ra kinh nghiệm xương máu, thành thật ôm gối mình đi tới thư phòng.
Một tay Quý Mân lần nữa xoa ấn đường, phân phòng ngủ có chút nhanh.
Sáng sớm ngày tiếp theo Trừng Trừng đã bị Quý Mân từ ổ chăn mà kéo lên, cùng đi tới công ty.
Một đám người động tác nhất trí dừng lại trước cửa chờ đợi, Trừng Trừng thể nghiệm cảm giác của một bá đạo tổng tài.
Quý Mân nhìn cô một cái, cô lập tức ngoan ngoãn đi theo cạnh anh, chờ tới thang máy đến một tầng, thang máy mở ra, mấy nhân viên kỹ thuật đã đứng chờ ở cửa.
Trừng Trừng quay đầu nhìn về phía Quý Mân.
Quý Mân nhìn đồng hồ: “Giữa trưa lại tới đón em.”
Trừng Trừng: “???”
Cứ thế mà ném cô ở đây sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-115.html.]
Trừng Trừng đi ra khỏi thang máy, hoàn hồn, biểu cảm Quý Mân nhàn nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, chồng sắp cưới của cô vừa vào công ty là khí thể dường như liền khác đi.
Có điều, đàn ông nghiêm túc làm việc hình như càng đẹp hơn thì phải?
Trừng Trừng một tay xoa trái tim bé nhỏ, về nhà lại….
“Tích tích tích, tần suất nhịp tim của chủ nhân nhanh quá nha~”
Âm thanh máy móc nghịch ngợm vang lên trên hàng lang yên tĩnh, một đám người động tác nhất trí nhìn về phía Trừng Trừng, cửa thang máy còn chưa đóng lại, người bên trong cũng nhìn về phía cô.
Trừng Trừng cúi đầu kéo kéo vòng tay, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi cảm thấy có lẽ nó quá quá chuẩn xác.”
Trịnh Phương: “…..”
Lời giống thế này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại, bên trong yên tĩnh, một đám người quản lý cấp cao đi phía sau cùng thư ký mắt nhìn về phía trước coi như lúc trước đó mình không hề nghe được cái gì.
Quý Mân cúi đầu nhắn tin: “Ngoan một chút, đừng chạy loạn.”
Trừng Trừng cúi đầu đi theo nhân viên kỹ thuật ăn mặc giống nhau vào bên trong, thuận tiện trả lời Quý Mân: “Anh câu dẫn em.”
Còn chưa có kết hôn mà anh liền bắt đầu ném nồi cho cô.
Bên kia ngón tay của Quý Mân khẽ khựng lại, sau đó khẽ xoa ấn đường, nhớ tới việc còn phải chuẩn bị cùng đám người đằng sau mở cuộc họp nên cuối cùng cũng nhịn xuống, định sẽ về sớm một chút.
Chỉ là lần sau không thể đưa cô tới công ty nữa.
Toàn bộ bộ phận kỹ thuật yên tĩnh, nhìn qua thì giống như mọi người đang làm việc của mình, chỉ còn lại âm thanh xử lý công việc nhưng thực ra trong các nhóm đã ồn ào náo nhiệt.
“Các người có dám tin không? Mới sáng sớm mà Quý tổng đã tự mình rải cơm chó rồi.”
“Rải cực kỳ nghiêm túc.”
“Quá thực là quá đáng, huhuhu.”
“Hâm mộ Quý tổng đến c.h.ế.t mất thôi.”
Trịnh Phương cũng theo chân đám người hóng hớt, đáng tiếc cô ấy phải làm việc trước đã, cô ấy là người nghiên cứu Tiểu A, chỗ khác kia bị biến dạng nghiêm trọng cũng làm khó cô có thể mang lên.
“Trình tiểu thư, chờ một chút nhé.” Trịnh Phương cực kỳ chuyên chú cởi ra cho cô, một lát sau khi sắp hoàn toàn cởi được.
“Tinh, chủ nhân lại không cần Tiểu A sao. Huhuhu” sau đó, Tiểu A phát ra một chuỗi âm thanh ủy khuất.
Trừng Trừng ngẩng đầu nhìn trán Trịnh Phương đã đổ mồ hôi, Trịnh Phương xấu hổ cười, cố gắng làm ra bộ dạng bình thản.
“Đây là để phòng ngừa việc người sử dụng cảm thấy phiền phức muốn ném nó đi, thiết kế riêng.”