Trừng Trừng: “Đúng thế.”
“Gửi địa chỉ qua cho mẹ, bây giờ mẹ qua, con là một con nhóc, mấy chuyện mua bán này không sợ bị lừa à?”
Trừng Trừng nghĩ tới Quý Mân vừa mới rời đi, hoang mang: “Mẹ, sao mẹ biết Quý Mân không còn ở đây?”
Tưởng Tĩnh nâng mắt, con nhóc này hình như khôn ra?
“Chủ tịch công ty mẹ nói hôm nay đã hẹn Quý Mân nói chuyện làm ăn.”
Trừng Trừng: “A.”
Một tiếng sau, Tưởng Tĩnh bước vào biệt thự, cảm giác đầu tiên chính là trống trải, bà nhíu mày: “Hai người các con có phải quá lớn rồi hay không?”
Quý Mân rõ ràng là không thích trong nhà có người giúp việc ở, sau này nhiều lắm chỉ thuê người giúp việc làm theo giờ.
Trừng Trừng tựa người vào cửa: “Trước đó còn cũng cảm thấy quá lớn.”
“Sau đó?” Tưởng Tĩnh nhìn bức ảnh chụp, vẫn cảm thấy có chút trống trải.
“Sau lại cảm thấy nhiều phòng thì mỗi ngày có thể đôi một phòng, muốn ngủ phòng nào thì ngủ.”
Âm thanh như muỗi vo ve, Tưởng Tĩnh quay lại liền nhìn Trừng Trừng cúi thấp đầu, nhìn chân, Tưởng Tĩnh nghĩ lại bản thân. Có phải bà quá lạnh nhạt với Quý Mân hay không nên bây giờ con nhãi này cũng không dám trước mặt bà lớn tiếng nói về Quý Mân.
“Thôi được rồi, các con vui là được, dù sao cậu ta lắm tiền.”
Trừng Trừng hoang mang mà ngẩng đầu.
Tưởng Tĩnh: “….”
Con người giá trị lên tới trăm triệu kia mà suốt ngày ăn của Trừng Trừng, ngủ nhà Trừng Trừng mà không biết xấu hổ sao?
Trừng Trừng xoa ấn đường, lại cẩn thận xem các phòng xung quanh, căn này trừ việc quá lớn thì cũng không có vấn đề gì quá to tát, sau khi hỏi xong giá cả, hít một hơi thật sâu, quay đầu trừng mắt nhìn con nhãi chuẩn bị bao nuôi người ta.
Con nhãi này không hiểu sao mặt lại đỏ lên.
Tưởng Tĩnh: “….”
Thôi vậy.
Sau khi quyết định, Tưởng Tĩnh thời dài: “Con đã bao lâu không mua quần áo?”
Trừng Trừng nhớ lại, hình như lần trước cũng là mẹ đưa cô đi mau quần áo.
Tưởng Tĩnh bất đắc dĩ, sẵn hôm nay được nghỉ, bà mang Trừng Trừng đi dạo phố.
Hai người vừa tới trung tâm thương mại, Trừng Trừng bỗng nhớ ra áo ngủ của cô hình như đã rất lâu không mua mới, hơn nữa Quý Mân lần nào cũng không cởi hẳn hoi, bây giờ cô không còn một chiếc nào ổn cả.
Trừng Trừng đang muốn kéo mẹ đi mua áo ngủ thì âm thanh Tiền Vưu Vưu đằng trước truyền tới.
“Trừng Trừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-120.html.]
“Tiền tổng?” Tưởng Tĩnh đi trước phản ứng lại đi qua nói chuyện với Tiền tổng.
Trừng Trừng nhìn thấy bộ dạng như trời sập của Tiền Vưu Vưu, cẩn thận hỏi: “Tiền tổng cắt tiền lương của cậu?”
Tiền Vưu Vưu gật đầu.
“Mẹ.” Trừng Trừng thấy mẹ và Tiền tổng bắt đầu bàn chuyện công việc liền léo Tiền Vưu Vưu: “Chúng con vào trong cửa hàng.”
Tưởng Tĩnh gật đầu liền để các cô rời đi.
Hai người vừa vào trong cửa hàng, Trừng Trừng một bên chọn áo ngủ một bên hỏi: “Sao bố cậu tự nhiên lại cắt lương của cậu?”
Tiền Vưu Vưu thở dài: “Tớ theo đuổi thần tượng, bố tớ cảm thấy tớ bao nuôi người ta vì thế cắt luôn.”
Tiền Vưu Vưu nói xong, mắt nhìn thấy một bộ đồ ngủ, đôi mắt sáng rực.
Trừng Trừng đang muốn cầm lên một bộ đồ ngủ quy củ, đầu vừa chuyển liền nhìn thấy Tiền Vưu Vưu nở nụ cười quỷ dị đưa cho cô một bộ áo ngủ, khuôn mặt Trừng Trừng nháy mắt đỏ lên.
“Cái này, cái này, đảm bảo bị kia nhà cậu ngày hôm sau đi làm sẽ đến trễ cho coi.”
Trừng Trừng lắc đầu, liều mạng lắc đầu: “Anh ấy đi làm cũng chả cần đến đúng giờ!”
Tiền Vưu Vưu một tay kéo nhân viên cửa hàng tới: “Còn có các kiểu dáng khác các màu khác hay không? Kiểu này, có tiền!”
Tay Trừng Trừng run lên.
Nửa tiếng sau, bên kai Quý Mân còn đang họp điện thoại liền rung lên, anh nhìn, bên trên đó hiệ: “Anh thích áo ngủ mỏng một chút hay vẫn là dày một chút?”
Quý Mân sửng sốt, không phải cô mới mua áo ngủ cho anh hay sao?
Lại mua?
“Mỏng.” Quý Mân gửi qua, thời tiết gần nóng rồi, không cần mua quá dày, có điều anh cũng không quá rõ ràng vì sao cô lại có sở thích mua áo ngủ cho mình?
Bên kia, tay Trừng Trừng run lên, đầu ngón tay run rẩy hỏi: “Vì …. Vì sao? Dày không tốt sao?”
Cô nhìn nhầm Quý Mân rồi!
Còn tưởng anh là người đứng đắn… trong đầu Trừng Trừng lúc này hiện lên hình dáng người nào đó đang nằm trên giường, xoa mặt, quên mất, phương diện đó thì từ trước tới nay anh chưa bao giờ đứng đắn.
Quý Mân vừa nói chuyện với người khác, vừa trả lời: “Thời tiết nóng.”
Trừng Trừng: “???”
Tiền Vưu Vưu ở bên cạnh nhìn, khóe miệng cong lên thắng lợi, rõ ràng người kia vẫn chưa hiểu ra: “Trừng à, mỏng với xuyên thấu, hai chữ nãy vẫn có khác biệt đó?”
Trừng Trừng nghĩ một chút mới phát hiện ra sự khác nhau, vì thể dong dài mà gửi qua: “Mỏng với xuyên thấu, anh thích cái nào hơn?”
Trừng Trừng gửi xong, gương mặt bắt đầu đỏ lên.
Ngón tay Quý Mân hơi khựng lại, trong đầu hiện lên bản thân mặc đồ ngủ xuyên thấu, anh giơ tay day ấn đường.