“Lạc tổng, cái… cái người kia nhìn qua không giống người tốt lắm.” ở bên canh, trong lòng trợ lý cực kỳ hoang mang.
“Cậu cho là tôi không biết sao?” Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, Đương gia và Chu Hòa làm đám người trong tù tra tấn Trình Nặc nhưng thằng nhóc kia dựa vào khuôn mặt vô hại cùng cái miệng ngọt, đầu óc linh hoạt mà kiên cường ở trong sinh sôi ở trong đó hô mưa gọi gió, đám người muốn gây khó dễ cho cậu kia không quá hai ngày bị bắt nạt lại.
Nếu bọn họ mà tới chậm chút nữa thì có lẽ cậu đã bị trộn lẫn vào đám chó mèo đó rồi.
“Chúng ta có cần đi theo không?” trợ lý hỏi, nếu Quý tổng biết em trai của Trình tiểu thư đã đi trên con đường không thể quay đầu thì có cảm thấy khó chịu hay không?
Lạc Ninh xoa ấn đường: “Thằng nhóc kia giống người sẽ nghe lời chúng ta nói sao?
Mọi người: “….”
Không giống.
Trình Nặc không theo đám người đi ăn mà trực tiếp đi tìm mẹ mình. Tưởng Tĩnh đã sớm nhận được tin hôm nay cậu ra, mua một đống thức ăn mà bận rộn trong nhà bếp.
Trình Nặc dựa người vào cửa nhìn bóng dáng kia, một người đã từng là quan lý cao cấp của một công ty niêm yết mười đầu ngón tay không dính nước bây giờ lại đang khom lưng mà bận rộn nấu cơm.
“Mẹ, để con giúp mẹ.” cậu đi tới, Tưởng Tĩnh nghe thấy âm thanh tay hơn run lên, quay đầu lại, đã từng là một đứa nhóc cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ đã trở thành một người đàn ông, trưởng thành, bình tĩnh nhưng tuổi này của cậu vốn nên học đại học, yêu đương, tham gia các loại hoạt động, tiếp tục tùy ý mà sống.
“Được.” Âm thanh Tưởng Tĩnh có chút nghẹn ngào, lùi lại hai bước nhìn Trình Nặc đi về phía trước cầu d.a.o xắt sợi khoai tây.
“Tiểu Nặc, con ở trong đó….” Tưởng Tĩnh không thể nói ra hết một câu, Trình Nặc xắt sợi xong một củ đang chuẩn bị làm cử thứ hai, “Không sao, có người muốn gây sự với con nhưng con quan sát một thời gian liền nhìn thấu được, sau đó trực tiếp tìm chỗ dựa, cuối cùng cũng không có ai dám đụng đến con.”
Trình Nặc nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, hốc mắt Tưởng Tĩnh ẩm ướt, tìm chỗ dựa thì sao?
Cậu đã bao giờ mà phải ép dạ cầu toàn như thế?
Khác với Trừng Trừng, Trình Nặc từ trước tới giờ luôn kiêu ngạo, dù trời có sập cậu cũng không cúi đầu.
Bọn họ từng muốn ném cậu ra ngoài rèn luyện để mãi dũa bớt cái sự kiêu ngạo đó nhưng không nghĩ tới bị mài dũa thành thế này.
Tưởng Tĩnh cố gắng ép nước mắt mình lại, tìm đề tài: “À đúng rồi, Thịnh Trạch đột nhiên vươn một cành ô liu cho mẹ, có điều mẹ đã từ chối rồi.”
Trình Nặc sửng sốt, lại là Thịnh Trạch?
“Người có thể được Đường Hòa thích chắc chắn cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.” cậu nói.
Tưởng Tĩnh cũng nghĩ như thế, cho nên nghĩ cũng không nghĩ mà từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-127.html.]
Hai mẹ con cơm nước xong, Trình Nặc giúp đỡ mẹ thu dọn sạch sẽ xong đi về phòng mình, cậu nhìn cửa phòng bên đóng lại, cũng không thèm nghĩ là mẹ muốn để cho ai.
Trình Nặc nằm trên giường, cánh tay gác lên trán, hít vào hai hơi, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Điện thoại vang lên, cậu bắt máy.
“Tiểu Nặc, đã sắp xếp theo lời của cậu, con rùa kia thật sự ném vợ mà ôm tiền chuồn mất.”
Đáy mắt Trình Nặc đen một mảnh: “Tìm vài người nói cho người phụ nữ kia biết sự nghiệp của Chu Hòa đã thành công nhưng vẫn nhớ tình cũ.
“Được.”
Trình Nặc cúp máy, khóe miệng dần cong lên.
Tình yêu đích thực?
Thật buồn cười.
Vài ngày sau, Chu Hòa sau khi xã giao xong đi từ khách sạn ra liền nhìn thấy Đường Hòa đang đợi mình, anh ta đang muốn đi qua đột nhiên nhìn thấy ớ con đường đối diện có một người phụ nữ đang ôm đứa con mơ hồ mà đi tới, hoàn toàn không phát hiện ra bản thân đang đi lúc đèn đỏ.
Chu Hòa vội vàng đi tới cạnh Đường Hòa, rất sợ làm dọa tới cô ta, sau đó nhìn về phía đường lớn, có một chiếc xe thiếu chút nữa đụng phải người phụ nữ kia, cũng may đã dừng lại, người lái xe phát hiện là một người phụ nữ liền hùng hổ.
Đường Hòa nhìn Chu Hòa đột nhiên khẩn trương mà cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng đã kết hôn hai năm rồi mà sao anh ta vẫn còn khẩn trương như thế?
“Sao thế?”
“Không có gì.” Đường Hòa đang muốn đưa Đường Hòa rời đi bỗng nhiên cảm thấy bóng người kia có chút quen thuộc.
Đường Hòa cảm nhận được sự hoang mang của anh ta, theo ánh mắt anh ta nhìn qua chỉ thấy một người phụ nữ cực kỳ tiều tụy mà ôm con ngã ngồi trên đường, điên cuồng khóc lên.
“Quen sao?”
Chu Hòa liếc mắt nhìn vệ sĩ nhà mình, vệ sĩ lập tức đi qua.
Chu Hòa mới nói: “Không chắc lắm, nhưng có chút quen mắt.”
Đường Hòa nhìn vệ sĩ đi qua thì người lái xe đang hưng dữ lập tức lúng túng, thiếu chút nữa cúi đầu xin lỗi.
Cô ta cười nhìn về phái Chu Hòa, người đã từng chỉ là một kẻ nghèo khó nay đã tới được vị trí như ngày hôm nay.