Chỉ chốc lát sau, vệ sĩ đưa người phụ nữ của đứa trẻ đến trước mặt bọn họ.
Chu Hòa nhận ra người, khiếp sợ: “Tiểu Du, sao lại là em?”
Đường Hòa cũng nhận ra, là hàng xóm của Chu Hòa trước kia lúc còn ở trong hẻm nhỏ.
Cô ta nhớ cô gái đơn thuần đáng yêu đã giúp đỡ mình không ít kia.
“Sau lại thành ra như thế?” Đường Hòa vội vàng muốn tiến lên đỡ, ;Không phải em nói đã kết hôn rồi sao?”
Tiểu Du nhìn bàn tay đang đỡ lấy mình kia, bàn tay tinh tế xinh đẹp, vừa nhìn là biết sống trong nhung lụa, cô ta bỗng cảm thấy tự ti, đã từng có thời điểm khi Đường Hòa tới nhà Chu Hòa, cô ta chỉ cảm thấy Đường Hòa tính cách thật dịu dàng, một chút làm ra vẻ thiên kim tiểu thư cũng không có, so với Trừng Trừng từ đầu đến chân đều viết đầy chữ ghét bỏ với con hẻm nhỏ kia của bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này, cô ta chỉ cảm thấy khó mà chịu đựng.
Đường Hòa nhìn bộ dạng co rúm lại của cô ta, cùng với gương mặt cũng chỉ xem là ưa nhìn đầy sự bất an lo sợ.
Đường Hòa hiểu rằng Tiểu Du đang cảm thấy tự ti, dù sao kiếp trước Đường Hòa cũng như thế, nhìn bộ dạng gọn gàng đẹp đẽ của Trừng Trừng cô ta chỉ muốn trốn đi.
Nhưng may thay một đời này cô ta có thể tìm được hạnh phúc.
Đường Hòa: “Đi thôi, chúng ta về thôi, về rồi nói xem có chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Du ủ rũ gật đầu đi theo lên xe, nhát mắt khi Tiểu Du nhìn thấy chiếc xe trái tim bỗng đập mạnh mẽ, đặc biệt khi nhìn thấy Chu Hòa đang ngồi ở ghế phụ, trường thành, có mị lực, rõ ràng bọn họ đã từng là hàng xóm sống trong cùng một con hẻm nhỏ, bây giờ thế mà thực sự trở thành người của hai thế giới.
Xe chuyển động, ở quán cà phê đối diện, Trình Nặc uống cà phê, âm thanh cũng theo đó vang lên.
“Người phụ nữ cậu tìm kia, thứ nhất vừa mới ly hôn còn mang theo con, thứ hai không đủ xinh đẹp.”Lac Ninh đi tới.
Trình Nặc nhíu mày, sau đó dãn ra, cười như không cười: “Vô công bất thụ lộc, trên người tôi không có thứ mà anh cần.”
Lạc Ninh dẫn theo đám người ngồi xuống: “Trình tiên sinh, tôi cũng chưa nói cậu tham lam, tôi chỉ…”
Trình Nặc dựa người vào sô pha, đôi mắt hơi rũ: “Thế thì tức là anh thiếu con trai?”
Lạc Ninh hít sâu một hơi: “Tôi không thiết! Tôi giúp cậu vốn là gì…”
thằng nhóc mặc một chiếc áo ngắn tay bình thường nhìn qua cũng không khác mấy sinh viên bình thường là mấy nhưng ánh mắt kia khẽ nâng lên, lạnh nhạt lại như đang muốn nói, anh ta đối với cậu có ý đồ.
Lạc Ninh đau đầu: “Ông chủ quá cố của tôi thiếu nhà cậu một ân tình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-128.html.]
Trình Nặc cười: “Trình gia tôi bao giờ khiến cho các người ân tình? Thả cái Đường Hòa kia ra khiến các người áy náy sao?”
Lạc Ninh: “….”
Người này nói chuyện hay làm việc đều bình tĩnh giống như một kẻ điên, nhưng việc này cố tình lại do Quý Mân trước khi qua đời nhờ vả.
“Năm đó tiền Quý tổng dùng để xây dựng sự nghiệp có một phần đến từ số tiền tiêu vặt của chị gái cậu. Đây là muốn trả lại cho các người.” Lạc Ninh nói xong.
Trình Nặc cảm thấy buồn cười, bọn họ bịa đặt cũng không biết bịa đặt cho tốt: “Lúc nào chị gái tôi đã cho….”
“Từ Mân. Quý Mân tên cũ là Từ Mân.”
Trình Nặc sửng sốt, bỗng nhớ tới khi còn bé, người nào đó cả đầu đều là bóng dáng của người nhà bên, lúc người ta không có ở đó thì đôi mắt trông mong mà nhìn, còn lúc trước mặt người ta thì một câu cũng không dám nói.
“Thời gian trước Quý tổng đã bị bệnh nặng qua đời, sinh thời anh ấy khi kiểm kê lại tài sản mới phát hiện ra số tiền này. Di nguyện của anh ấy là xác định lúc đó coi như nhà cậu đầu tư, chia cho nhà các cậu cổ phần của anh ấy, hơn nữa sẽ cho mẹ cậu chức vụ mà mẹ cậu nên có, đưa cậu ra tù.” Lạc Ninh cuối cùng cũng đơn giản mà nói ra mọi chuyện.
“Thật là, cuối cùng nên nói chị số tốt hay không đây?” Trình Nặc rũ mắt cười khổ.
“Gì cơ?” Lạc Ninh không nghe rõ.
“Không có gì. Cho nên mộ nằm ở đâu?” Trình Nặc hỏi.
Lạc Ninh: “Làm gì? Cậu muốn đi thăm hỏi sao?”
“Không phải, làm một cuộc minh hôn* cũng khá tốt.” Trình Nặc đứng dậy, cười một cái, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn vô hại.
*Minh hôn (đám cưới ma): có thể được thực hiện giữa hai người đã c.h.ế.t hoặc một người còn sống và một người đã chết, là một hủ tục của một số tỉnh của Trung Quốc.
Một hơi này của Lạc Ninh nháy mắt nghẹn lại trong ngực, anh ta căn bản không tin lời mà cậu nói.
Trình Nặc: “Suy xét cho kỹ đi.”
Cậu nói xong liền rời đi.
Trợ lý ngơ ngác: “Trên tài liệu có ghi rõ là học sinh ba tốt từ nhỏ tới lớn, khó hiểu thế sao?”
“Trải qua nhiều chuyện nên tính cách cũng khó tránh được biến đổi lớn.” Lạc Ninh dựa người ra ghế sô pha.
“Lạc tổng, bây giờ chúng ta làm gì? Tưởng Tĩnh bên kia căn bản cũng không hề để ý chúng ta.”