“Ý của Quý tổng trước kia chỉ là đưa cậu ta ra tù, một khi đã thế thì cậu ta trả thù của cậu ta, còn chúng ta làm việc của chúng ta, đâu có liên quan tới nhau.”
Anh ta cũng không phải là một người trông trẻ chuyên nghiệp.
Bọn họ cũng nghĩ thế.
Bên ngoài, một người đi về phía Trình Nặc.
“Tiểu Nặc, cậu muốn làm thế nào? Chúng tôi đã tra rồi, cái người đàn ông tên Chu Hòa kia thật sự chiều chuộng Đường Hòa trong lòng bàn tay, bên người một chút oanh yến cũng không có.”
“Người ta có địa vị cao, lại không phải là người ăn trong chén nhìn trong nồi.”
Khóe miệng Trình Nặc cong lên.
“Nhưng cái cô Tiểu Du kia căn bản không xinh bằng Đường Hòa.”
Trình Nặc khẽ cười một tiếng: “Chị tôi cũng rất xinh đẹp nhưng không phải anh ta vẫn nhìn trúng Đường Hòa hay sao? Người nào đó có lẽ thích người xấu.”
Người nọ kinh ngạc, còn có người như thế sao?
Ngay từ đầu Đường Hòa cũng không để người này vào trong lòng, dù sao từ nhỏ tới lớn cũng không có gì khác, còn đã kết hôn với sinh con, nghe nói sau khi chồng Tiểu Du đánh bạc bỏ chạy mất. Cô ta nhìn tình trạng của Tiểu Du không ổn liền tập tức cho người sắp xếp cuộc sống cho Tiểu Du.
Nhưng dù sao cũng là bạn của Chu Hòa, hơn nữa sau khi mẹ Chu nhìn thấy Tiểu Du cũng đau lòng cũng chịu được khiến cho Tiểu Du thường ngày cũng chỉ mang danh người giúp việc, mỗi ngày chỉ cần đưa con của mình cùng mẹ Chu nói chuyện phiếm, những thứ khác cũng không cần phải đụng tới.
Tiểu Du nói chuyện với mẹ Chu: “Đường Hòa thật giỏi, có thể khiến cho sự nghiệp làm ăn tốt như thế.”
Mẹ Chu nghe thế vẫn cảm thấy rất tự hào, dù sao có một đứa con dâu giỏi, nhưng giây tiếp theo Tiểu Du tiếp tục nói: “Nhưng bình thường một mình bác không cảm thấy buồn sao?”
Sự vui vẻ trên mặt mẹ Chu ngay lập tức dừng lại, công việc của Chu Hòa và Đường Hòa đều rất bận rộn, chờ khi bọn họ bận xong thì hai người lại quấn lấy nhau, đám cô dì xung quanh đây lại không thích chơi với bà ta, nói bà ta không buồn chán thì chính là nói dối.
“Haizz, nếu Đường Hòa cũng giống với con thì tốt rồi.” bà ta cảm khái.
Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý. Nhưng Tiểu Du tự biết điều kiện của bản thân không tốt chỉ càng thêm dịu dàng hiểu chuyện, lúc Chu Hòa trở về sớm hơn mọi người thì cô ta liền giúp hầm canh đò bổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-129.html.]
Lúc Chu Hòa thi thoảng nhìn Tiểu Du bưng canh đi ra ôn nhu mà cười lại có cảm giác giống như gia đình, đặc biệt khi anh ta ăn canh thì nhìn thấy Tiểu Du bên cạnh dỗ dành cho đứa trẻ ăn.
Đây là cảm giác mà từ trước tới nay Đường Hòa chưa bao giờ cho anh ta.
Anh ta im lặng mà hưởng thụ sự ấm áp này.
Tiểu Du nhận ra được tầm mắt như có như không của Chu Hòa, trái tim nhảy lên ầm ầm nhưng nghĩ tới có người gửi cho mình tin nhắn kia, cô ta nháy mắt bình tĩnh lại.
Người kia nói rất đúng, Chu Hòa không thể nào thật sự thích cô ta, anh ta chỉ tham lam chút cảm giác ấm áp mà cô ta mang cho anh ta, nhưng sẽ không bao giờ thích cô ta.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, lúc Tiểu Du dỗ dành con mình ngủ, nhìn cách trang trí của căn phòng, Đường Hòa khi xưa còn có thể âm thầm lặng lẽ mà đào góc tưởng của Trừng Trừng thì cô ta cũng có thể đúng không?
Dù sao lúc trước cô ta cũng đã giúp đỡ Đường Hòa không ít.
Một tin nhắn gửi tới, sau khi Tiểu Du nhìn qua thì im lặng mà xóa đi.
Đường Hòa đáng lẽ đang ở trong công ty của mình để xử lý công việc, điện thoại của Tiểu Du gọi tới, vội vàng: “Đường Hòa à, tôi tới đón anh Chu nhưng lại phát hiện có một người phụ nữ quấn lấy anh Chu không buông.”
Đường Hòa đã sớm nhìn thấy nhiều mà không trách, địa vị của Chu Hòa đã cao đến bây giờ thì tất nhiên sẽ luôn có người có suy nghĩ muốn dính tới nhưng cô ta tin tưởng Chu Hòa, tin tưởng anh ta sẽ không làm bậy.
Tiểu Du tiếp tục: “Đối phương hình như là thiên kim nhà ai đó, anh Chu hơi say rồi, tôi đưa đi không nổi.”
Đường Hòa nghe thế thì lấy đồ của mình đứng dậy đi qua đó, cô gái trong nhà có tiền ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sau này xử lý cũng khó khăn.
Chờ tới khi cô ta đi qua đó quả nhiên nhìn thấy một cô gái thanh tú đang tình ý mà nhìn Chu Hòa.
Đường Hòa tiến tới vừa nói chuyện cùng với cô gái kia vừa đẩy Chu Hòa cho Tiểu Du ý bảo cô ta đưa người đi.
Biểu cảm của cô gái kia lập tức trở nên xấu hổ.
Chu Hòa đứng cách đó không xa nhìn Đường Hòa đang mỉm cười mà giải quyết oanh oanh yến yến của mình.
Lông mày nhíu lại, cô ta không tin tưởng anh ta sao?
“Anh Chu Hòa, thái độ của Đường Hòa thật mạnh mẽ, hơn nữa cũng thật giỏi, chỏi dăm ba câu có thể khiến cho người ta từ bỏ, đổi lại là em thì nhất định khóc c.h.ế.t mất.”