“Chu Hòa, bị cô ta tính kế, anh vui vẻ không? Thất phu vô tội, hoài bích có tội*. Những lời này chính là anh đã dạy cho tôi đó.”
* Thất phu vô tội, hoài bích có tội: tạm dịch là lão thất phu không có tội nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng có được nên khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Lửa giận trong lòng Chu Hòa bỗng bị kìm xuống, ngẩn ngơ nhìn Trình Nặc, thiếu niên trẳng trẻo khi xưa từ khi nào đã biến thành dáng vẻ thế này? Âm thầm nhìn chằm chằm, chờ đợi thời cơ vì muốn xé nát anh ta.
“Trình Nặc, tiền trước kia tôi mượn gia đình cậu đã sớm trả lại cho các người rồi.” đôi mắt Chu Hòa sâu thẳm.
Trình Nặc sửng sốt, sau đó bật cười: “Tiểu Chu à, hóa ra tiền đầu tư được tính như thế sao? Khó trách đám cổ đông kia, trừ hai tên tâm phúc của anh thì không một ai ủng hộ anh, anh nói xem, anh làm người có phải hơi thất bại quá rồi hay không?” Trình Nặc buồn cười mà nhìn Chu Hòa.
"Vì sao bọn họ lại đột nhiên đều bỏ phiếu cho cậu, một kẻ đến đại học cũng không được học, từng ngồi tù, còn không hề có kinh nghiệm.” âm thanh Chu Hòa bình tĩnh, dù cho Trình Nặc có tính toán anh ta và Đường Hòa thì mấy cổ đông trong công ty đều là đám cáo già xảo quyệt, không có ngu mà đem công ty giao cho một người như vậy.
Trình Nặc: “Vậy mà anh không hiểu sao? Anh làm theo ý mình mà đấu qua đấu lại với nhà họ Đường khiến công ty có bao nhiêu tổn thất? Đã bao lần gặp nguy cơ sụp đổ?”
“Mà tôi vừa hay có chút tiền, mua chút cổ phiếu, hơn nữa bọn họ sớm đã không chịu nổi anh, đã bắt tay bán cho tôi không ít cổ phần.”
“Sau đó tôi hứa hẹn ngộ nhỡ tương lai tôi làm cho công ty này sụp đổ thì tôi sẽ lấy giá cổ phiếu công ty lúc này để trả lại cho bọn họ. Bọn họ đều mạo hiểm ủng hộ tôi.”
Sắc mặt Chu Hòa không tốt lắm: “Cậu là muốn đuổi tôi đi sao?”
“Đúng thế, còn nữa, anh nên đi ra ngoài đi, tôi còn phải làm quen công việc đã.” Trình Nặc thả thân xuống, mở máy tính, “Không đi sao? Nói chứ công ty anh kinh doanh cũng khá ổn, dù cho bị anh lăn qua lộn lại mấy năm thì cái cọc vẫn rất vững.”
“Trình Nặc, cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút, cẩn thận nuốt không trôi đâu.” Chu Hòa híp đôi mặt lại nhìn chằm chằm người đàn ông tự cho mình là đúng đang ngồi ở cạnh bàn kia, đấu với anh ta….
“Chu Hòa à, anh mới là người thực sự nên cẩn thận, buổi tối ra ngoài nhớ cẩn thận chút nhé, đặc biệt là mẹ anh, à, còn có cả người phụ nữ kia và đứa bé.” Trình Nặc ngẩng đầu.
Chu Hòa ngẩn ra, chỉ thấy khóe miệng người đàn ông cong lên, đôi mắt đen đến kinh người, cả người lộ ra sự quỷ dị.
Anh ta cực kỳ hiếm có mà lạnh sống lưng.
“Cho nên, đi ra ngoài.” Trình Nặc trầm giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-133.html.]
Chu Hòa xoay người liền đi, đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhíu mày.
“Không đúng, sao cậu lại biết Thịnh Trạch sẽ giúp Đường gia?”
Nếu không phải do bọn họ thì anh ta đã sớm nuốt cả Đường gia, cũng sẽ không khiến cho đám cổ đông oán than dậy đất.
Trình Nặc cười: “Anh đoán xem?”
Một tay Chu Hòa đặt lên tay nắm cửa, bỗng nhiên cẩn thận suy nghĩ lại.
“Đường Hòa còn không có động tĩnh mà thương nhớ người kia cho là ngươi ta đến c.h.ế.t cũng không bỏ được cô ấy.” Chu Hòa bỗng trào phúng mà nói, Đường gia vốn dĩ dám cùng anh ta cá c.h.ế.t lưới rách là bởi vì có Thịnh Trạch nhiều lần vô điều kiện mà ủng hộ bọn họ, thậm chí không tiếc tổn hại lợi ích chính mình, khiến cho bọn họ dần tin tưởng rằng Đường đại tiểu thư nhà bọn họ đã thành công bắt được tim của vị kia, khiến vị kia để lại di chúc để Lạc Ninh không tiếc thứ gì mà vì Đường Hòa.
Nhưng hóa ra chỉ là một âm mưu?
Thịnh Trạch cũng muốn Đường gia.
Mấy tháng sau, cha Đường vào bệnh viện, Đường Hòa khó hiểu nhìn về phía Lạc Ninh vẫn luôn vô điều kiện mà dung túng thậm chí làm tất cả mọi thứ vì Đường gia.
“Lạc tổng?” lòng bàn tay Đường Hòa run rẩy.
Lạc Ninh đứng cạnh xe, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: “Trước kia tôi chưa từng nói dối, Quý tổng đúng là đã hối hận.”
“Vậy anh vì sao….” Đường Hòa không rõ lắm, vì sao đột nhiên lại đổi sắc mặt.
“Điều anh ấy hối hận chính là không thể ở lúc bản thân còn khỏe mạnh mà cứu lấy Trình tiểu thư.” Lạc Ninh nói xong lên xe rời đi.
Đường Hòa giật mình đứng bất động tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm: “Trình….Trừng?”
Nửa năm sau, Đường gia bị Thịnh Trạch thu mua, hoàn toàn đi xuống, Đường gia nợ tới 300 triệu, cha Đường không thể lo nổi gánh nặng này liền nhảy lầu tự tử.
Lúc đó, toàn bộ thế giới của Đường Hòa cũng nháy mắt sụp đổ hoàn toàn.
Lúc cha Đường qua đời, Chu Hòa và cả người của anh ta bị chặn tại một hẻm nhỏ, cảm đám bị thương nặng mà nằm trên mặt đất, bọn họ nhìn đám người hung ác, cắn răng muốn đứng dậy nhưng lại không thể đứng dậy nổi.