Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:48:28
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên cao to cầm đầu nói: “Chính mày là người đã mua chuộc người khác bắt nạt Tiểu Nặc nhà tao ở trong tù sao?”

“Các người chẳng lẽ còn muốn đi vào lần nữa à!”

Tên cầm đầu: “Shhh, cũng không nhìn xem ai là người chống lưng cho Trình Nặc.”

“Các người muốn gì!” Chu Hòa giãy dụa muốn đứng lên, Hoàng Mao lau vết m.á.u bên miệng.

Tên cao lớn cầm đầu cười: “Bọn tao cũng không giống chúng mày, bọn tao cùng lắm chỉ khiến chúng mày tàn phế, khiến chúng mày bị liệt nằm một chỗ mà thôi.”

Trong mắt Chu Hòa hoảng sợ mà trợn lên.

Cuối cùng, Chu Hòa bị liệt, Hoàng Mao cũng phải nằm trên giường không thể tự gánh vác sinh hoạt thường ngày, đám anh em khác sớm đã chạy không thấy bóng dáng.

Mẹ Chu ngồi chăm sóc ở cạnh giường mỗi ngày đều khóc, Tiểu Du đã sớm đem hai đứa con trộm hơn nửa tài sản của Chu gia mà bỏ trốn.

Chu Hòa nghe tiếng khóc của mẹ ở bên tai, cả người trống rỗng, nhắm mắt đều thấy dáng vẻ hô mưa gọi gió mấy năm trước của mình, được người khác cung phụng, vừa mở mắt lại nhìn trần nhà của nhà mình, nói với anh ta anh ta không thể đi được nữa, cả đời chỉ có thể nằm đó.

Chu Hòa muốn tự sát nhưng lại không dám, luôn nghĩ nhỡ đâu có thể tốt lên thì sao?

Đến tận khi nhìn thấy bóng dáng mệt mỏi của mẹ cùng với sự đối xử càng ngày càng không có kiên nhẫn kia.

“Trước kia nếu con không tìm Trừng Trừng làm bạn gái thì sẽ không chọc phải tên điên nhà họ Trình kia, chúng ta cũng không thành ra thế này.”

“Thế cũng không chắc.” phía sau truyền tới âm thanh, Chu Hòa hoảng sợ mà mở to mắt, mẹ Chu bị dọa mà làm rơi cả đồ trong tay.

“Mày… mày đang xâm nhập trái phép nhà dân.” Sắc mặt mẹ Chu tái nhợt.

“Nhà dân sao? Nhưng mà cửa nhà bà có đóng đâu? Tôi còn tưởng hoan nghênh tôi đi vào đấy.” Trình Nặc dựa vào cánh cửa.

“Rốt cuộc mày muốn gì?” Chu Hòa cố gắng hết sức mà nói.

“À, hôm nay là ngày giỗ chị gái tôi. Tôi tới đưa đồ.” Vừa dứt lời Trình Nặc lập tức lấy ra một tờ giấy tiền ném về phía Chu Hòa, rõ ràng chỉ là một đồ vật cực kỳ mỏng manh nhưng khi nện xuống người anh ta lại cảm giác như có trọng lượng ngàn cân.

Trong đầu Chu Hòa bỗng hiện ra giây phút cuối cùng khi Trừng Trừng ở trong bệnh viện, cô hỏi anh ta: “Tôi nhìn qua có phải thật dễ bắt nạt hay không.”

“Cô không nên xuống tay với Đường Hòa.” Anh ta trả lời như thế.

“Đúng rồi.” Trình Nặc thấy anh ta hoảng sợ, “Một tháng sau là ngày giỗ bố tôi, đến lúc đó tôi sẽ lại tới nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-134.html.]

Trình Nặc xoay người muốn đi nhưng nhớ tới chuyện gì đó, bước chân khựng lại, âm thanh mang theo sự lạnh lẽo: “Đúng rồi, thuận tiện hỏi anh một câu, không có Trình gia tôi, Chu Hòa, anh cái gì cũng không có.”

Đôi mắt Chu Hòa đen nhánh: “Dù cho không có các người thì tôi cũng nhất định sẽ thành công!”

Là vàng thì bất luận ở đâu cũng sẽ sáng, ngược lại, nếu không phải năm đó anh ta trêu trọc Trừng Trừng thì bây giờ anh ta cũng không sắp thành lại bại thế này.

Trình Nặc đi ra cửa nhà họ Chu, nhìn thấy chiếc xe dừng ở cửa, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt Lạc Ninh, Trình Nặc đi qua: “Lạc tổng, đến, chúng ta thương lượng chuyện minh hôn đi.”

Lạc Ninh đưa một tấm danh thiếp qua.

“Cái gì đây?” Trình Nặc nhận lấy.

“Danh thiếp của bác sĩ tâm lý.” Lạc Ninh nói.

Trình Nặc giơ tay định ném đi, cậu cũng không bị bệnh.

Lạc Ninh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt: “Cậu định điên tới khi nào? Cậu định mặc kệ mẹ mình sao?”

Đầu ngón tay Trình Nặc khẽ cứng lại.

Sự nghiệp của Tưởng Tĩnh một lần nữa bắt đầu, đương nhiên đã có trong mình sự quyết đoán sát phạt của một quản lý cấp cao, nhưng cậu ít nhiều có nhìn ra mấy năm nay khi bà ấy nhìn cậu vẫn luôn rất cẩn thận, bà ấy cũng không hề khuyên cậu thu tay lại, chỉ ở đằng sau cầu nguyện cậu không xảy ra chuyện gì.

“Sau này có việc gì cần giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi.” Lạc Ninh nói xong xe cũng rời đi.

Trình Nặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, đầu ngón tay kẹp tấm danh thiếp kia, cậu ngây ra.

Chu Hòa đã không làm được gì, trên lưng Đường Hòa cũng gánh một khối nợ khổng lồ, nhưng chị và bố của cậu thì sao bây giờ?

Cậu không tiếp tục tra tấn bọn họ nữa, nhưng khi cậu nhắm mắt lại chính là t.h.i t.h.ể của hai người họ.

Không lâu sau, một chiếc xe taxi dừng lại.

Tưởng Tĩnh run rẩy nắm chặt tay, sau đó đi tới trước mặt cậu: “Tiểu Nặc à.”

Trình Nặc ngẩng đầu, trước kia bộ dạng mẹ cậu lúc ở nhà đều cực kỳ lạnh lùng, hận không thể cầm chổi lông gà mà đánh bọn họ một trận.

Tưởng Tĩnh cẩn thận nắm lấy tay cậu đưa cậu lên xe taxi, đứa con trai sớm đã cao hơn bà một cái đầu ngoan ngoãn mà đi theo sau bà.

“Mẹ, bố và chị đã làm sai điều gì?” Trình Nặc bỗng nhiên nói.

Bàn tay Tưởng Tĩnh căng cứng, thật lâu sau mới nói: “Tiểu Nặc, không phải đâu.”

Loading...