Ở trong nhà, Chu Hòa im lặng cầu nguyện, nếu có thể sống lại lần nữa thì anh ta muốn cách xa Trừng Trừng một chút, cách xa cả tên điên Trình Nặc kia nữa.
***
Chu Hòa tỉnh lại ở bệnh viện, nhìn trần nhà bệnh viện mà ngây người, anh ta đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Giấc mơ kia giống như là bản thân anh ta đã từng trải qua vậy.
Trong mơ, bản thân cuối cùng cũng công thành danh toại, quyền thế ngập trời.
Anh ta thiếu chút nữa đắm chìm trong cảm giác đó, tận đến khi Trình Nặc đánh vỡ giấc mộng đẹp kia, đón một cơn ác mộng.
Nếu không phải vì Trình gia thì anh ta chắc chắn cũng không….
“A Hòa, con tỉnh rồi sao.” Âm thanh khẩn trương của mẹ vang lên.
Chu Hòa nhìn qua, mẹ mặc một bộ quần áo đắt tiền, nhưng lại không phải loại đắt đỏ hàng đầu như trong giấc mơ, trên mặt bà ta còn mang theo sự tang thương, không hề ung dung như trong mơ.
Chu Hòa tỉnh táo lại, đây là thực tế, anh ta căn bản không công thành danh toại như trong mơ.
Trình gia không giúp đỡ anh ta, cũng không hề có bất kỳ cái ép buộc, cũng không có bất kỳ mối quan hệ càng không có chuyện Trừng Trừng vì ghen ghét Đường Hòa mà chết.
Ngược lại, Trừng Trừng đã sớm gả cho Quý Mân, thời gian trước còn sinh được một đứa con.
Bên kia, Trình gia, Quý Mân ôm con đã được tiêm phòng xong trở về.
Đứa trẻ đáng yêu nho nhỏ mềm như bông, đang ngủ rất ngon, Quý Mân cẩn thận mà đặt đứa trẻ trở lại nôi, đi về phía Trừng Trừng, Trừng Trừng vội vàng từ đống đổ bổ của mình múc một bát nhỏ đưa cho Quý Mân.
Trình Nặc đang được nghỉ hè nhìn đứa bé, ngắm nghía: “Có phải ngủ quá nhiều rồi hay không?”
Trình Châu thò lại gần: “Đều như thế cả, Trình Nặc khi còn nhỏ cũng giống thế. Ngủ rất nhiều, không chừng có thể thông minh hơn một chút, không thì lại lãng phí hết gen của Quý Mân sao?”
Tưởng Tĩnh đằng sau nghe thế khóe miệng kéo lên: “Thế cũng không chắc.”
Nói xong, bà im lặng mà nhìn về phía Trừng Trừng, lại nhìn Trình Nặc đang cùng bạn bè thương lượng xem nghỉ hè nên đi chơi đâu.
Trừng Trừng ôm bát canh nghe thế chậm rãi ngẩng đầu.
Quý Mân nhìn mình trong bát canh bổ, giơ tay đẩy trở lại: “Anh không đói.”
Trừng Trừng thấy cha mẹ không để ý cô liền chuyển cái bát kia đến trên tay Quý Mân, lại nhìn người nhà, xác định không có ai chú ý, một tay kéo quần áo của Quý Mân, dùng sức mà kéo xuống, hôn lên đôi môi mỏng kia một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-135.html.]
Sau đó dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh.
“Mân Mân?”
Một tay Quý Mân sờ môi mình, rũ mắt nhìn cô, cái nhìn này thành công bị ánh mắt Trừng Trừng câu dẫn, đang muốn chuyển cái bát kia trở lại cho cô.
Cha mẹ cô đã chăm cô vài tháng, cô hết ăn rồi uống ăn nữa thì coi như cô toi đó.
Đôi mắt Quý Mân sâu thẳm, một tay đẩy bát trở lại: “Ngoan tự uống đi.”
Nháy mắt Trừng Trừng mở to, anh gián trá như thế từ bao giờ?
“Anh nói không giữ lời sao?” Trừng Trừng tức giận rồi.
Một tay Quý Mân đặt lên đỉnh đầu cô, ghé vào tai cô nhẹ giọng: “Anh lại ăn đồ bổ thêm thì em xác định buổi tối nay em chịu được sao?”
Hơi thở phun trên tai hơi ngứa ngứa, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh nào đó, gương mặt Trừng Trừng đỏ lên, lập tức đầy Quý Mân ra liều vạng uống.
Trừng Trừng dỗ em bé xong đi tới, vừa nhìn: “Khó có được, ngoan ngoãn uống cho xong đó.”
Mặt Trừng Trừng càng đỏ hơn.
Tưởng Tĩnh: “???”
Mấy tháng sau, Trừng Trừng đang chơi đùa với con, cô còn tưởng mình phải nằm đó mấy ngày nữa, trong nhà hàng, cuộc điện thoại của Dương Lâm gọi tới, vừa vội vàng vừa gấp gáp “Đàn chị! Có người mở nhà hàng đối diện nhà chúng ta.”
Trừng Trừng vội vàng ngồi dậy: “Hả?”
“Họ Đường! Không biết cọng dây thần kinh nào bị đứt mà mở đối diện nhà hàng của chúng ta!” Đầu bên kia Dương Lâm nghiến răng, đám cô dì phía sau cũng đồng loạt mà trừng mắt nhìn về phía đối diện.
“Cái đó Chu Hòa không phải đang làm về hệ thống bảo an hay sao? Nếu đã như thế thì Đường Hòa mở nhà hàng làm gì? Thế này không phải là đang cố ý đoạt mối làm ăn với chúng ta sao?”
Trừng Trừng sửng sốt, không đúng, Đường Hòa không phải từ trước tới nay đều khinh thường sử dụng mấy cái thủ đoạn thế này hay sao?
“Em đợi một chút. Chị tới đó bây giờ đây.”
Bên kia, Đường Hòa nhìn nhà hàng của mình sắp khai trương, lại nhìn về phía con phố đối diện.
Một nhà hàng vô cùng đơn giản, chia thành hai tầng, nhìn ấm áp lại nhỏ bé, ai có thể nghĩ tới nhìn qua một nơi không đáng để ý như thế thật ra sau lưng lại kiếm được rất nhiều tiền.
Cô ta nhấp môi dưới, cô ta biết thủ đoạn này của bản thân không quá vinh quang nhưng cô ta thực sự không cam tâm.
Kiếp trước Trừng Trừng cùng Chu Hòa, Chu Hòa có thể thành công, đôti lại thành cô ta, cô ta thay Chu Hòa giải quyết những nỗi lo sau này nhưng Chu Hòa ngược lại sau không bằng trước.