Tiền Vưu Vưu: "Căn biệt thự đó đắt lắm à?"
Trừng Trừng: "Rất đắt, nhưng phong thủy không tốt nên rẻ hơn."
"Vậy cậu còn muốn mỗi tháng đổi một người không?"
Trừng Trừng sững sờ.
"Hả? Anh hàng xóm có thể đã dốc hết tiền mua biệt thự, có khi còn nợ nần."
"Trước kia hai nhà chênh lệch lớn, không xứng đôi nhưng bây giờ cũng chẳng ai hơn ai. Cơ hội tốt thế, cậu không tính ra tay à?"
Trừng Trừng ngồi vào bàn ăn, chờ em trai dọn đồ ăn. Tiền Vưu Vưu nói gì cô không lọt tai.
Từ Mân.
Nhà anh phá sản.
Có lẽ còn nghèo hơn cô.
Cô có thể bao nuôi anh.
Rồi trong bể cá của cô sẽ có Từ Mân bơi qua bơi lại.
Mười phút sau.
“Trừng Trừng!!” Tiền Vưu Vưu nghiêm túc nghi ngờ người ở đầu dây bên kia đang thất thần.
“Hả? Gì cơ?” Trừng Trừng hoàn hồn, “À, Từ Mân, để tớ nghĩ lại.”
Tiền Vưu Vưu: “…..”
Cô ấy không phải đã sớm đổi đề tài rồi hay sao?
“Vừa nãy không phải tớ nói đến Từ Mân, tờ đang hỏi cậu với Đường Hòa thân như thế từ bao giờ? Cô ta không hiểu sao hình như cực kỳ cảm thấy hứng thú với cậu. Vẫn luôn cong thẳng tới tìm tớ.”
Trừng Trừng nhìn em trai bưng đĩa thịt kho lên, cầm chiếc đũa chọc chọc, các định đã chín, mới nói: “Không thân. Có lẽ cô ta rảnh quá đó mà.”
Trong mộng thì lúc này Đường Hòa có lẽ đang chuẩn bị cho bữa tiệc của ông nội cô ta, sau đó là màn vả mặt Tạ Văn Văn.
Đoạn Đường Hòa hỏi thăm cô này trong giấc mơ kai căn bản không tồn tại.
Nếu không có thì cô cũng không định đi đoán làm gì.
Dù sao thân là một bia đỡ đạn, cô làm sao có thể đoán chuẩn được suy nghĩ trong đầu của nữ chính đây?
Không thấy trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, bia đỡ đạn đều vì đoán mò nên mới bị vả mặt hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-14.html.]
Vào cái lạo thười gian này, tốt nhất cứ bất động.
Tiền Vưu Vưu nghĩ lại cũng thấy đúng, không từng thấy hai người có giao thoa gì.
Bên kia, Đường Hòa nhìn lịch sử trò chuyện với Tiền Vưu Vưu, đã quá ba tiếng đồng hồ mà cô ấy vẫn chưa trả lời cô ta như cũ.
Trong lòng Đường Hòa bỗng cảm thấy hụt hẫng, cô ta rời đi đã mấy năm, mấy người bạn tốt đã thích chơi cùng người khác, đề tài trên người cô không biết từ lúc này bắt đầu không một tiếng động mà xoay xung quanh Trừng Trừng.
Mà mấy chuyện bát quái mà các cô ấy nói cô ta cũng không hề có cách nào dung nhập vào được.
Tạ Văn văn lúc này đi vào, thấy cô ta ôm cái di động, cắn môi, Tạ Văn Văn liền khó hiểu, tại sao Đường Hòa sau khi rơi xuống nước mà tỉnh lại liền thay đổi như một người khác vậy.
“Tiểu Hòa, chị thực sự không cần mua vé máy bay sao? Em rất vất vả mới gạt mấy người ông nội để mua đó. Ngộ nhỡ chị đi quá muộn, bên cạnh Quý tiên sinh lại xuất hiện thêm người khác thì sao?” Tạ Văn Văn vụng trộm đi qua nhét cho cô, chỉ thêm hai người nữa chính là sinh nhật của ông nội, nếu Đường Hòa đi rồi thì đường gia thật sự sẽ cho cô ta một vị trí nhỏ.
Đường Hòa đương nhiên biết được cái tính toán của cô ta: “Không đi.”
Một đời này cô ta sẽ không cho Tạ Văn Văn được như ý.
Sau khi Trừng Trừng cúp máy, nhìn về phía em trai, cô suy xét đến mức độ khả thi của chuyện mà Tiền Vưu Vưu vừa nói.
“Em trai.”
Trình Nặc đặt bát cơm trắng xuống: “Ừm?”
“Chính cung thì dù sao cũng phải là hoa thơm cỏ lạ đẹp lấn áp đúng không?” Trừng Trừng nhìn đĩa thịt kho tàu, lẩm bẩm.
Khóe miệng Trình Nặc giật giật, nhớ tới chuyện cô tính nuôi một hồ cá, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Ừm, thì sao?”
“Em trai, em nói xem, chính cung của chị nếu là Từ Mân thì sao?” Trừng Trừng gắp một miếng thịt kho tàu lặng lẽ nhét vào trong miệng.
Trình Nặc: “…..”
Cậu biết mà, bị ngã ở một chỗ, cô có thể sẽ đổi lại tư thế để thử lại.
Trừng Trừng thấy cậu không nói gì, lập tức tâm trạng vượt qua chỗ lõm kia, vui vẻ cắn thịt kho tàu, trong đầu nghĩ kỹ càng phương pháp, nghĩ một chút, cô lại im lặng mà phun thịt kho tàu ra, cô nhìn em trai: “Hương vị hơi lạ.”
Trình Nặc ăn cơm trắng: “Ừm, em biết cho nên cái bàn thức ăn này là để bày ra xem thôi chứ không phải dùng để ăn.
Trừng Trừng: “???”
Ngày tiếp theo, hai chị em nấu cháo để ăn bữa sáng, Trình Nặc đối mặt với thực đơn trên mạng suy nghĩ xem bữa trưa làm thế nào.
Trừng Trừng nhìn, đè lại tay cậu: “Em trai, chị cảm thấy chúng ta có thể đi ăn cơm chùa.”
Trừng Trừng nghĩ rất hay nhưng cô và Trừng Trừng không nấu cơm, Từ Mân thân là hàng xóm nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn hai bọn họ bị c.h.ế.t đói, thế nên anh sẽ đem cơm trưa chia cho bọn họ một chút, sau đó sẽ cảm thấy mỗi ngày mang cơm qua quá phiền phức, sau đó sẽ cho phép hai người họ đi tới nhà anh ăn cơm, đến lúc đó cô lại có cùng đề tài chung với anh, tiếp theo là hai người thưởng thức lẫn nhau, lại tiếp sau đó Từ Mân nấu cơm, cô rửa chén, thường xuyên qua lại, không phải sẽ thành hay sao?
Giữa trưa, Quý Mân nhìn nồi "cơm chiên trứng” lại nhìn công thức cơm chiên trứng bên cạnh, nhíu mày, cầm di động ra, sau đó thấy được hình ảnh từ camera cửa chính, cô nhóc đêm qua hôm nay ôm cái chén ngồi xổm trước của nhà anh, còn thi thoảng nhìn đồng hồ.
Quý Mân dừng bước chân, xoay người nhìn về phía “cơm chiên trứng” trong bếp.