Bên ngoài, Trừng Trừng chờ rồi lại chờ, đến khi thấy thời gian cũng vừa tới, đỡ tường đứng dậy, đứng ở trước cửa chính, lại lấy điện thoại ra nhìn bản thân, chóp mũi có chút đỏ ửng, cô cố ý ngồi trong gió lạnh một hồi mà ra, hôm nay cô còn búi củ tỏi trên đầu, nhìn vừa tươi trẻ lại hoạt bát xinh đẹp, cái mũi bị đỏ lên thoạt nhìn còn có chút đáng thương.
Chỉ là…
Trừng Trừng nhíu mày suy nghũ cứ cảm thấy còn có khuyết điểm gì đó, cô nghĩ ngợi sau đó kéo vài sợi tóc xuống.
Bây giờ thì hoạt bát có.
Chật vật có.
Đáng thương cũng có.
Còn cách nội tâm đồng cảm xa nữa sao?
Trừng Trừng ấn chuông cửa.
Cô nhớ rõ trước kia Từ gia cứ đến giờ này sẽ bắt đầu ăn cơm.
Cô ôm chén lên xong xuôi chờ Quý Mân mở cửa, cũng không biết trưa nay anh ăn cái gì, hy vọng là có thể chia cho bọn họ một miếng.
Quý Mân nhìn nhìn, đôi mày khẽ nhăn lại, xoay người đi vào trong bếp.
Một lát sau, cửa lớn truyền đến âm thanh mở cửa, Trừng Trừng lập tức ngẩng đầu liền thấy chính cung tương lai của mình đang bưng một cái nồi thật lớn như nồi lẩu đi ra.
Trừng Trừng: “???”
Hai người cách song cửa sắt, Trừng Trừng nhìn nồi lẩu kia, cái miệng nhỏ không quá nhanh nhẹn mà nửa ngày sau mới nói ra suy nghĩ trong đầu: “Tôi…. Cha mẹ tôi không có nhà, tôi không biết nấu cơm, có thể ăn trực một chút không?”
“Ăn trực?” âm thanh bình tĩnh không gợn sóng, Trừng Trừng cảm giác như bị người khác nhìn thấy, cô căng da đầu, “Ừm….”
Giây tiếp theo cửa sắt mở ra, Trừng Trừng nhẹ nhàng thở ra, đang định đưa bát qua thì một cái xoong lớn như nồi lẩu bị nhét vào trong n.g.ự.c cô, chân cô thiếu chút nữa mềm ra.
Trừng Trừng: “???”
Cô cúi đầu nhìn cái nồi lẩu, tuy rằng muốn tới ăn trực nhưng cô cứ có cảm giác không thích hợp ở chỗ nào đó.
Cô ngẩng đầu, Từ Mân đang nhìn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-15.html.]
Cái cảm giác bị nhìn thấu này lại càng thêm mãnh liệt, Trừng Trừng vội vàng ôm nồi chạy về biệt thự nhà mình.
Bên trong, Trình Nặc vừa mới dọn xong chiếc đũa cuối cùng, đang định ngồi xuống chờ cơm.
“Em….” Âm thanh đi kèm với hơi thở mỏng manh truyền tới.
Cậu quay người lại, ở cửa, chị gái ruột đầu tóc có hơi loạn, chóp mũi có chút hồng hồng, ôm một cái nồi rất nặng như nồi lẩu, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Trình Nặc: “???”
Năm phút sau, Trình Nặc nhìn nồi cơm chiên chứng, gọi là cơm chiên trứng thì có chút quá đáng.
Thứ đồ trong nồi cùng với cơm chiên trứng trong trí nhớ của cậu có hàng trăm ngàn điểm không giống, càng giống một đống cháo trứng gà hơn.
“Chị, em cảm thấy anh ấy đang từ chối chị.” Trình Nặc ngồi xuống, người bình thường sẽ đưa nồi cơm như thế để cho sao?
Đầu Trừng Trừng cúi vào nồi cơm bên cạnh: “Chị biểu hiện rõ ràng như thế sao?”
Trình Nặc đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Chị cảm thấy chị che giấu rất tốt sao?”
Ai mà không đi đặt cơm hộp, lại cứ nhất quyết sang nhà hàng xóm không quá quen thuộc mà ăn cơm chùa?
Đặc biệt đối phương khi phát hiện ra cơm mình làm có khả năng đến chó cũng không thèm ăn thì thế mà còn có thể đưa cho người tới xin cơm sao?
Mục đích của việc ăn trực kia là gì, người có đầu óc sáng suốt một chút đều rõ.
Trừng Trừng thở dài, xuất sư chưa thành mà bản thân cũng đã c.h.ế.t trước, quỷ mới tin một thiên tài như Từ Mân mà làm cơm chiên trứng thành cái dạng này?
Lần đầu tiên, thất bại.
Trừng Trừng cầm lấy một chiếc thìa, múc một miếng, tốt xấu gì cũng là do mình vất vả lắm mới ôm được về, dù sao cũng phải nếm thử.
Giây tiếp theo, Trừng Trừng trầm mặc.
Cô nhìn một nồi cơm chiên trứng, chua xót cho cánh tay sắp lên được cơ của mình, cô cố gắng nuốt xuống, thật ra còn có thể ăn, chỉ là cơm có chút nhão, muối còn chưa hoàn toàn tan, trong cơm thi thoảng có vật cứng, nhiều lắm cũng chỉ là vỏ trứng mà thôi.
“Em trai, đi ra ngoài ăn đi.”