Quý Mân lái xe đi ra ngoài, dựa theo chỗ hẹn mà đi tới, tìm được người.
“Cô đâu ạ?” Quý Mân đỗ xe xong xuôi liền đi qua.
Trần Tự: “Cô em lên gọi món trước rồi, nói chờ tới lúc em tới thì có thể trực tiếp ăn. Nhà hàng này cái gì cũng tốt nhưng chỉ có một điều là đồ ăn lên quá chậm, có thể khiến người sống sờ sờ c.h.ế.t đói.”
Ông lắc đầu.
Lúc Trừng Trừng đi ra liền nhìn thấy Quý Mân đáy mắt còn mang theo sự ôn nhu nhàn nhạt, đang đi về phía một người đàn ông trung niên.
Quý Mân đỡ Trần Tự, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.
“Thầy Trần.”
Có chút quen tai.
Hai người ngẩng đầu, cơ cửa, cô nhóc lạch bạch chạy tới.
Trần Tự sửng sốt, đây là học sinh của ông sao? Hay là học ở lớp khác?
Nhưng mà học sinh các lớp khác sẽ rất ít khi nhiệt tình như thế với thầy cô không dạy qua mình.
Trong lòng Trừng Trừng khá bồn chồn, một thầy giáo dạy nhiều năm như thế, một lớp lạo nhiều học sinh như vậy, còn không ngừng dạy từng lớp từng lớp, chắc là không nhớ được hết đâu nhỉ?
“Hai người tới đây ăn cơm sao?” cô hỏi
Trình Nặc đi theo phía sau ra, nhìn tình huống trước mặt, dựa vào cạnh cửa chờ chị gái cậu nói lung tung xong.
“Em chờ thầy ngẫm lại.” Trần tự nhìn cô, “Hình như đã gặp ở đâu đó, để thấy nghĩ lại xem là ở lớp nào.”
Trừng Trừng: “…..”
Đừng…. Đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi thôi.
Giờ phút này, di động cô vang lên, là Tiền lão nhị, Trừng Trừng vội vàng đi cách xa hai bước, trốn khỏi ánh mắt Trần Tự đang cố nhớ lại cô.
“Alo. Chú Tiền.” Trừng Trừng hạ thấp giọng.
“Trừng à! Nghe nói cháu thất bại rồi hả!” âm thanh bên kia quá mức hưng phấn, Trừng Trừng cúi đầu đạp xuống hòn đá nhỏ dưới đất.
“Nghe Vưu Vưu nói thằng nhóc kia rất đẹp trai? Trước kia trong nhà còn có nhiều tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-17.html.]
Âm thanh Trừng Trừng buồn bã: “Vâng.”
“À, nghĩ ra rồi!” ở phía sau cô, Trần Tự đột nhiên nghĩ ra.
“Chính là cái người ý của Túy Ông không phải ở rượu kia!”
Quý Mân đỡ ông: “Dạ?”
“Đúng thế, chính là em ấy.” Trần Tự vui vẻ, suy nghĩ lâu như thế cuối cùng cũng nhớ ra, như là vớ được của quý, “Năm lớp 10 vào trường liền hai mắt tỏa sáng nhìn thầy, bộ dạng như muốn sống muốn c.h.ế.t mà nắm chặt lấy bộ xương già của thầy.”
“Khi đó đã dọa thầy suýt chút nữa cho là mị lực của bản thân không giảm, dụ dỗ học sinh phạm tội.”
Quý Mân nghe thế cười khẽ.
“Sau đó, phát hiện nhóc con kia ở trường vẫn luôn tìm hiểu chuyện của em thấy mới hiểu ra, cô nhóc căn bản là nhìn trúng em, đáng tiếc em đã tốt nghiệp.”
Quý Mân sửng sốt, quay đầu lại nhìn người đang gọi điện thoại, anh còn cho rằng ý đồ của cô với anh mới chỉ là chuyện của mấy tiếng trước.
“Có điều, cũng không biết tại sao, năm lớp 10 còn chưa kết thúc thì đã đột nhiên chuyển đi.” Trần Tự khá tiếc nuối, không thì còn quả thật có khả năng vào lớp của ông.
Quý Mân nhíu này: “Lớp 10?”
“Ừm. Sau khi nhà em nháo ra trận kia khoảng một năm.” Trần Tự lắc đầu.
“Trừng à, phải hàm súc một chút.” Tiền lão nhị nói.
“Có điều nếu cháu đã bị lộ thì cháu cứ thế mà lấn tới thôi.” ông đổi chân, nhìn anh trai nhà mình cùng cháu gái như làm tổ ở trong góc run bần bật.
Trừng Trừng nghĩ ngợi: “Linh hoạt?”
Khiến cho anh nhìn thấy một mặt đơn thuần đáng yêu của chính mình sao?
“Lấy tiền đập nha!” Tiền lão nhị lớn tiếng nói, anh cả nhà họ Tiền quay đầu lạnh lùng nhìn ông một cái.
Tiền lão nhị nghĩ đến tiền tiêu vặt của mình, lập tức hạ giọng.
“Anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Hoa hồng với khí cầu gì đó, toàn bộ tới một lần.”
“Chú… chú xác định?” Trừng Trừng chậm rãi quay đầu lại, dưới ánh mặt trời, người đàn ông đỡ một người đàn ông trung niên, chủ ý này sao nghe thế nào cũng thấy ôi thiu nhỉ.
Tiền lão nhị: “Dù sao năm đó bác cả nhà họ Tiền cũng như thế mà bị vợ của ông ấy bắt lấy.”