Vương Nhạc giật mình, cúi đầu nhìn người phục vụ có nụ cười kỳ lạ. Anh ta thoáng sợ hãi. Đến khi định thần lại thì Quý Mân đã đi xa, anh ta đành bỏ cuộc. Quý Mân theo hai người đến bàn, Trần Tự bất lực nhìn học trò cưng của mình.
"Lớn rồi còn gì."
Quý Mân xoa trán: "Còn bận việc, chưa rảnh."
Thái Minh Phân khẽ thở dài: "Đến lúc rảnh thì muộn mất."
Quý Mân im lặng, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn, nhìn những chiếc xe chen chúc trên đường ngoài kia.
“Lúc này em trở về chính là muốn có một cái kết thúc.”
Trần Tự cúi đầu chọc miếng sườn xào chua ngọt trong chén, năm đó đám Từ gia cũng thật sự không có chút tình người. Một đứa trẻ tốt như thế, căn chính miêu hồng*, lại bị buộc thành bộ dạng như bây giờ.
*Căn chính miêu hồng: ý chỉ xuất thân tốt, tư tưởng tốt
“Em muốn khiến cho bọn họ phá sản có rất nhiều cách, cần gì phải quay về, làm hại thầy với cô em còn tưởng em muốn mang cô gái nhỏ tới cho chúng ta xem mặt đó.”
Quý Mân: “…..”
“Ăn cơm thôi.” Quý Mân xoa nhẹ ấn đường.
“Ăn ăn ăn. Dù sao cái quán này cũng có cổ phần của thằng bé, không ăn hết thì không dừng.” Trần Tự thở phì phò.
Quý Mân tựa lưng vào ghế nhìn hai người cười khẽ, một người phục vụ bỗng đi tới, nói với anh rằng vừa rồi có người muốn gây chuyện với anh.
Quý Mân nhíu mày, nhìn ra bên ngoài, là một người đàn ông xa lạ.
Ở bên ngoài con đường, Trừng Trừng đưa Trình Nặc đi tới ven đường, ngăn một chiếc xe taxi lại.
Trừng Trừng có chút tò mò, hôm nay Từ Mân sao lại đột nhiên cùng giáo viên ăn cơm.
Hình như gặp giáo viên gì đó hoặc là vào lễ tết hoặc là bình thường có mối quan hệ cực kỳ tốt.
Bước chân Trừng Trừng hơi dừng lại, nhìn về phía em trai bên cạnh.
“Em trai.”
“Hả?” Trình Nặc không hiểu gì mà đáp lại, cậu đang nghĩ xem bữa cơm của hai người sẽ giải quyết thế nào, không thể nào cứ ăn uống vất vả thế này được.
“Em còn cách ngày thi đại học bao nhiêu ngày?”
Trình Nặc ngẩng đầu: “Hả? Thi đại học?”
“Cùng tầm mấy nghìn ngày, em nên bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Trình Nặc: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-20.html.]
“Thầy Trần Tự trước kia là giáo viên lớp trọng điểm.”
Trình Nặc trợn trắng mắt nhìn cô: “Chị cảm thấy một học sinh trung học cơ sở như em cần phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học trược mấy nghìn ngày sao?”
Trừng Trừng: “…..”
Trừng Trừng móc di động nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng: “Em tới nhà thầy Trần kia học thêm, chị sẽ cho em nửa số tiền tiêu vặt cả năm của chị.”
Cánh tay nắm cửa xe taxi của Trình Nặc khựng lại, sau đó thu tay, quay đầu: “Thành giao.”
Trừng Trừng che lại trái tim nhỏ của mình, không sao không sao, dỗ cá vào bể, đó chính là tiền vốn để đầu tư, không phải chỉ là nửa năm tiền tiêu vặt thôi sao!
Cô sẽ ngay lập tức phải đi làm cơ mà!
Trừng Trừng lên xe taxi, lập tức liên hệ với bạn tốt của mẹ cô: “Chú Ngô, khi nào cháu có thể đi làm ạ?”
Đầu dây bên kia có âm thanh khẩn thiết, có chút run rẩy: “Trừng Trừng à, chú còn tưởng rằng cháu muốn năm sau mới tới.”
Trừng Trừng liếc nhìn em trai tâm trạng đang cực kỳ tốt bên cạnh, cô lại xoa trái tim của mình, nghĩ tới vòng eo kia của Từ Mân, vòng eo mạnh mẽ kia, cô nói: “Cháu rất nhiệt tình yêu quý công việc.”
Ngô tổng: “…..”
Vì thế, ba giờ chiều, Trừng Trừng mang theo em trai tới Hoành Duyệt, Hoàng Duyệt là một công ty doanh nghiệp tư nhân chuyên bán đồ mỹ phẩm, nghe nói đồ ở đây bán cũng không tồi, còn có cấp bậc gần như giống với xu thế đồ trang điểm bây giờ.
Trừng Trừng làm xong thủ tục nhận việc, lại ăn một bữa cơm với Ngô tổng, chờ tới 8 giờ tối hai người mới về nhà.
Mà đèn nhà Quý Mân vần còn chưa sáng?
Trừng Trừng hơi bất ngờ: “Thế này là đi đâu?”
Trình Nặc mắt nhìn sang biệt thự tối thui bên kia: “Đã có chút muộn, em về trước làm bài tập đã.”
Cậu muốn đi học thêm thì thời gian để học thêm cũng phải có.
Trừng Trừng gật đầu, đứng ở cửa nhà mình, hai mắt nhìn sang nhà bên cạnh, tận đến 9 giờ, một chiếc xe hơi cũ mới tiến vào biệt thự của Quý Mân.
Trừng Trừng nhìn chiếc xe kia, đang nhìn về biệt thự có chút rách nát kia, lại nhìn sang thấy ánh đèn đã sáng lên, đột nhiên trong lòng khẽ ngứa ngáy.
Người đẹp nghèo túng.
Quý Mân ngừng lại bữa ăn ngon miệng, điện thoại Trần Tự liền tới.
“Thầy.”
“Lần sau đừng có lái cái xe kia tới, chỗ thầy hơi hẹp, không có kỹ thuật tốt sẽ dễ bị đụng. Em không đau lòng nhưng thầy còn đau lòng thay cho em đó.” Trần Tự nhắc nhở mãi, lúc nhìn chiếc xe kia bị kéo đi, tâm can của ông đều chảy máu.
Quý Mân dựa vào cạnh xe, xoa nhẹ ấn đường, tuy anh không thể nào lái ra nhưng nguyên nhân cũng do mấy người kỹ thuật kém kia mà.