Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:34:10
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cứ dùng xe cũ của cháu tôi tập trước," thầy nói.

"Vâng," Quý Mân đáp.

Chuông cửa reo. Quý Mân cúp máy, ra mở cửa. Cô bé Trừng Trừng vẫn búi tóc củ tỏi quen thuộc, nhưng có lẽ vì gió lạnh buổi tối mà trông có vẻ chật vật hơn ban trưa.

"Trình tiểu thư?" Quý Mân hỏi khi Trừng Trừng vội kéo Trình Nặc "Học dốt" vào, "Thầy Trần có rảnh vào kỳ nghỉ đông không?"

“Em trai tôi thành tích có chút không tốt, thi cuối kỳ thứ tự còn bị rớt xuống không ít.”

Trình Nặc im lặng không nói một lời, chỉ quay đầu nhìn về phía đường lớn kia.

Bộ dạng này trong mắt Quý Mân chính là một thiếu niên có vấn đề anh hơi nhíu mày.

“Nên tôi muốn mời thầy Trần giúp đỡ dạy thêm một chút.” Trừng Trừng lại đẩy Trình Nặc về phía trước một phát.

Đôi tay thiếu niên cắm túi, nâng đầu lên, cực kỳ không thèm quan tâm mà nói: “Ừm, học thêm.”

Quý Mân rũ mắt nhìn bộ dạng thiếu niên không theo dạy dỗ, nghĩ đến chuyện Trần Tự thi thoảng cũng khá nhàm chán: “Để tôi hỏi một chút.”

Dù sao cũng là chuyện của Trần Tự, anh không có quyền đồng hay hay từ chối.

“Thế thì tốt rồi! Cảm ơn!” cô gái cười, đáy mắt mang theo ánh sáng đầy cảm kích, một tay ấn đầu em trai xuống, kéo cậu xuống cảm ơn.

Quý Mân muốn xoay người rời đi nhưng phía sau lại có một bàn tay nắm chặt lấy áo anh.

“Cái đó có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?” vẻ mặt Trừng Trừng đầy sự chính trực nhìn anh, “Thầy có đồng ý hay không thì có thể báo cho tôi.”

Quý Mân nhìn khoảng cách giữa hai nhà.

Trừng Trừng vội vàng nói: “Chạy tới chạy lui có chút phiền phức, cho nên….”

Quý Mân lấy di động ra, Trừng Trừng hiểu ý, vội vàng đọc số điện thoại của mình.

Tuy rằng không lấy được số điện thoại của anh nhưng có thể để lại số của cô!

Bất luận thầy Trần có đồng ý hay không thì Từ Mân đều sẽ gọi điện thoại cho cô, thế thì cô liền có phương thức liên hệ của Từ Mân rồi!

Trừng Trừng xoa đầu em trai, đóng giả 10 phút làm học tra - Trình Nặc ngáp một cái: “Nếu quan hệ của Quý Mân với thầy giáo kia không tốt đến mức đó thì em sẽ không trả lại tiền tiêu vặt đâu.”

Trừng Trừng: “…..”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-21.html.]

Một tiếng sau.

Quý Mân ngồi trong thư phòng xử lý công việc, Trần Tự gọi điện thoại tới, mang theo sự hoang mang.

“Cái đó, A Mân à.”

“Dạ?” Quý Mân nhìn bưu kiện mà công ty gửi tới, tuy nói nghỉ phép nhưng cũng chỉ giảm bớt lượng công việc để nghỉ ngơi thôi.

“Em xác định là đứa trẻ này yêu cầu thầy bổ túc sao?”

Trần Tự căn cứ vào thái độ trách nhiệm mà muốn xem thử học lực của đứa trẻ này trước kia thế nào, không tra thì không biết, một khi tra ra lại nhảy dựng cả lên, bắt đầu từ tiểu học, kỳ thi kém nhất cũng xếp thứ năm toàn trường.

Ngón tay Quý Mân khẽ dừng lại: “Sao thế? Không dạy được sao?”

Có điều ngẫm lại cũng đúng, một thầy giáo dạy cấp ba còn một người lại là học sinh cấp hai.

“Đây hình là là học sinh mũi nhọn của trường trung học Sương Lâm, Trình Nặc.” Trần Tự nhìn bảng điểm của Trình Nặc mà bạn tốt gửi tới, “Kỳ thi cuối học kỳ 1 thành tích có chút trượt xuống nhưng chỉ là từ thành tích cả năm đứng thứ nhất trở thành cả năm đứng thứ hai thôi.”

Quý Mân: “…..”

Quý Mân xoa ấn đường, trong đầu hiện nên hình ảnh đáng thương đứng ngoài của nửa tiếng trước của người kia, giống như muốn nói lại thôi.

Anh bị lừa rồi sao?

“Có điều, thầy giáo của thằng bé cũng nói với thầy là đứa nhóc này có chút lười, luôn luôn ngại việc thi thố quá phiền phức nên không tham gia. Nếu không thì em đưa thằng bé tới chỗ thầy để thầy cho thằng bé làm bài thử xem sao?”

Quý Mân: “Dạ?”

“À, giáo viên chủ nhiệm của thằng nhóc này trước kia là học sinh của thấy, chỉ nhắc đến thằng bé là cậu ấy lại đau đầu nên muốn tới cầu xin thầy.” Trần Tự nhìn tin nhắn mà thấy giáo chủ nhiệm của Trình Nặc gửi tới, từng chữ từng chữ đọc lại cho Quý Mân nghe: “Thầy, thầy muốn dạy Trình Nặc sao? Em nói cho thấy nghe, đứa nhóc này đúng là không khiến người khác lo lắng, tuyệt đối không khiến người ta lo lắng như mấy đứa nhóc lớp bên cạnh suốt ngày đánh nhau ẩu đả! Người ta thi học sinh giỏi toán học cũng có thể được giải nhì. Trình Nặc nhất định cũng có thể mà! Nhưng có điều thằng bé lười!! Cực kỳ lười! Thầy, cầu xin thầy giúp em một chút!”

Trần Tự đọc xong, ông nhìn tin nhắn gửi tới cũng có thể cảm nhận được nỗi oan ức của học trò cũ nhà mình.

Gân xanh trên trán của Quý Mân nhảy lên: “Em biết rồi.”

Quý Mân tìm số điện thoại của Trừng Trừng, gọi qua, bên kia có lẽ đang ngủ, âm thanh có chút mơ hồ: “Alo.”

“Ngày mai cô mang em trai cô cùng tới chỗ thầy đi.” Quý Mân nói.

Trừng Trừng: “???”

Cô cầm di động đến trước mắt, một chuỗi số, lại nghe âm thanh kia….

Loading...