Đóng gói sản phẩm đẹp, được mọi người yêu thích thì đương nhiên chi phí nghiên cứu phát triển sản phẩm sẽ ít đi.
Trừng Trừng nghĩ một chút, giảm một nửa vẫn là thôi đi, cô vẫn nên trực tiếp từ chức mới tốt.
Loại chuyện thế này cô có kinh nghiệm, trước kia lúc nhà cô phá sản bầu không khí không phải cũng giống thế này hay sao!
Ông nội cô lúc đó cực kỳ hung dữ, hung dữ xong lại cực kỳ bất đắc dĩ, sa sút.
“Bây giờ tôi từ chức có được không?”
Cô gái bên cạnh mở to mắt, nhìn thời gian trên di động: “Cô 1h mới tới mà bây giờ mới có 1h32 phút đó.”
Trừng Trừng: “Là nhanh … nhanh một chút ấy, tôi đây không phải là vì mọi người sao?”
Người bên cạnh: ???”
“Ngộ nhỡ công ty đóng cửa thiếu một người là tôi thì có thể phát thêm cho mọi người thêm mấy đồng rồi.”
Cô gái nhếch miệng, nửa ngày sau cũng không biết nên nói gì.
“Nếu cô không sợ phòng nhân sự bên kia làm thịt thì có thể thử xem. Các cô ấy mới sáng hôm nay đã đăng ký bảo hiểm gì đó cho cô rồi.”
Trừng Trừng: “….”
Hiệu suất sao lại nhanh như thế?
Trừng Trừng nghĩ đến chủng loại “cá” cạnh nhà kia, tiền lương ít ỏi này của cô nhất định không nuôi nổi, tiền tiêu vặt thì hẳn nữa năm nữa mới có tiếp.
Trừng Trừng ngồi xuống mong chờ thời gian tan làm, những người khác cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trừng Trừng cũng đỉnh rời đi thuận tiện tính toán làm sao kiếm thêm nguồn thu nhập nữa.
“Trừng Trừng, cháu còn ở đây sao? Thế thuận tiện chú đưa cháu về nhà.” Ngô Tùng cầm chìa khóa xe, Trừng Trừng cảm thấy ông chắc hẳn không đơn giản chỉ là muốn đưa cô về như thể, chắc là ông đã nghĩ thông rồi.
Quả nhiên, trên đường đi tới bãi đỗ xe, bầu không khí cực kỳ áp lực, Trừng Trừng nghiêm túc hoài nghi cô chỉ là người được lựa chọn để nói chuyện.
“Trừng Trừng, cháu nói xem có phải chú làm sai rồi hay không?” đột nhiên người bên cạnh nhìn vào ảnh phản chiếu trên tháng máy hỏi.
Trừng Trừng vội vàng nói: “Không phải đâu! Đều là do xã hội đã thay đổi! Cho nên phải thực tế một chút!”
Ngô Tùng dường như cũng đang muốn thuyết phục bản thân mình: “Đúng thế, cậu ấy cũng đã hơn ba mươi rồi mà vẫn giống như một đứa trẻ, nói đến cái thứ lý tưởng buồn cười đó.”
Ông không muốn công ty lại tiếp tục thu không đủ chi.
“Trừng Trừng, sản phẩm của công ty nếu là cháu thì cháu có mua không?” Ngô Trung nhìn, Trừng Trừng cũng nhìn theo, đóng gói tinh xảo, nhìn qua quả thực rất khiến người khác muốn mua.
Trừng Trừng gật đầu: “Rất muốn mua về để trưng bày, quả thật rất đẹp.”
“Nhưng gần đây cháu có chút nghèo.” Trừng Trừng có chút hoài nghi ông tính toán muốn dùng nhân viên để dọn sạch kho hàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-27.html.]
Ngô Tùng bỗng nhiên ngơ ngẩn, thật lâu không nói gì.
Trừng Trừng: “???”
Trừng Trừng hoài nghi có phải bản thân nói sai cái gì rồi hay không bởi vì người đã nói thuận tiện đưa cô về nhà lại trở lại văn phòng.
Trừng Trừng về đến nhà, nằm xuống sô pha, ngày đi làm đầu tiên đã đụng phải một trận địa lớn như thế, cô thật sự cảm thấy bản thân không thích hợp đi làm công.
“Em trai, em nói xem, làm thế nào mới có thể nhanh chóng kiếm được tiền.”
Trình Nặc: “Chị lật đổ Luật hình sự sẽ biết.”
Trừng Trừng: “….”
Trừng Trừng lựa chọn lên mạng hỏi, sau đó lại nhận được những đáp án hoa hòe, mọi người đều có mộng phất nhanh sau một đêm.
Trừng Trừng lướt lướt, bỗng nhiên đầu ngón tay dừng lại, dừng ở chỗ mua cổ phần.
Trình Nặc nhìn một lát, khuyên cô từ bỏ ý định: “Mẹ nói, mẹ phát hiện nhà chúng ta cứ đầu tư cho ai thì người đó liền đóng cửa nên vì tích đức nên không đầu tư nữa.”
Trừng Trừng: “….”
Quả nhiên, tiền của nhà cô là để lại cho Chu Hòa.
Có điều.
Trừng Trừng ngồi dậy.
Cô nhớ rõ Đường Hòa dựa vào ký ức kiếp trước nhặt được một người có tài nhưng chưa gặp thời, giúp đỡ người ta không ít tiền, cuối cùng người đàn ông kia tự mình mở một công ty đồ mỹ phẩm, cổ phiếu của công ty cũng không được người khác xem trọng, cuối cùng sau khi tăng cao lên, Đường Hòa vì có cổ phần của công ty này nên giá trị con người cũng tăng lên không ít.
Trừng Trừng cố gắng nhớ lại công ty kia, cô có thể nhờ xe của Đường Hòa, mua cổ phiếu của công ty đó, dù sao cũng sẽ không bị ngã ngựa.
Cái công ty kia hình như tên là Yến Hòa?
Tài chữ “Hòa” kia là vì cảm ơn ơn tri ngộ của Đường Hòa.
Trái tim của Trừng Trừng nhẹ nhảy lên hai phát, hình như cô có cơ hội phất nhanh trong một đêm rồi thì phải?
Thế thì cứ chờ Đường Hòa nhạt được người.
Đêm khuya tĩnh lặng, Ngô Tùng vẫn ngồi ở trong văn phòng như cũ, bên chân rơi xuống rất nhiều tàn thuốc, trong đầu đều là hai câu nói của Trừng Trừng kia.
Có cảm giác bị tổn thương.
Cuối cùng, ông ấn vào cái dãy số kia.
“A Yến, cậu ở đâu? Cậu không am hiểu việc kéo đầu tư, để tôi đi.”