Thế này cũng không quá rõ ràng.
Lời này của bà ta mới nói xong, trên camera liền xuất hiện hình bóng đã từng quen thuộc, so với sự non nớt của bảy năm trước thì bây giờ Từ Mân đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bà ta cảm thấy hoảng hốt, sau đó trên camera lại xuất hiện một cô gái, cuối cùng hai người ôm nhau thành một khối?
“Từ Mân bị Trình gia bao nuôi sao?”
Đứa con thứ hai nhà họ Từ: “???”
Đây là trọng điểm sao?
Trừng Trừng còn chưa nghĩ ra tặng cái gì thì đêm đó đã nằm mơ, trong mơ, Từ Mân bị cô bao nuôi.
Khuôn mặt đẹp trai cười cực kỳ ôn nhu, thế nên sáng sớm khi Trừng Trừng nhìn thấy Quý Mân ở trong xe biểu cảm rất lạnh nhạt nhưng trong mắt cô lại dường như đều biến thành ôn nhu.
Trừng Trừng vội vàng hoàn hồn: “Em trai tôi làm phiền anh rồi.”
“Hai ngày nữa mời anh ăn cơm.”
Quý Mân đang muốn nói không cần thì Trừng Trừng đã quay đầu ân cần dạy bảo em trai “phản nghịch”.
“Qua đó nhớ phải nghe lời, Không thì trừ tiền tiêu vặt của em.”
Quý Mân: “….”
Trình Nặc đẩy tay cô, lười biếng: “Biết rồi.”
Nói xong, lên xe Quý Mân cà lơ phất phơ dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, sau đó lại trộm khẽ thở ra.
Cậu nên đi làm diễn viên luôn đi!
“Sau khi tan tầm chị đi đón em.” Trừng Trừng nói, khóe mắt liếc tới chiếc xe của Quý Mân.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà hình như càng nát hơn rồi thì phải?
Quý Mân theo ánh mắt của cô mà nhìn tới, nhàn nhạt thu lại tầm mắt, chỉ là hôm qua anh lại cọ phải vài phát.
“Trình tiểu thư, chúng tôi đi trước.” Quý Mân mang theo Trình Nặc đi tới nhà Trần Tự.
Trừng Trừng nhìn chiếc xe đi xa, tâm trạng vui vẻ, sắp kiếm được một đống tiền lớn, mỗi ngày ngắm mỹ nhân là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời.
Trừng Trừng vô cùng vui vẻ mà đi làm.
Cô gái bên cạnh cô tên là Tiểu Lưu, Tiểu Lưu phát hiện người hôm qua còn định nghỉ việc mà hôm nay như được bơm đủ m.á.u mà sống lại.
“Tiểu Trình, sao cô lại vui thế?”
Trừng Trừng ôm chén trà, cười: “Sắp kiếm được một đống tiền.”
Lời này vừa nói ra cả đám người trong văn phòng đồng thời hướng mặt nìn về phía cô.
Tiểu Lưu tò mò thò lại gần: “Thứ gì mà có thể kiếm được đống tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-29.html.]
Con người luôn luôn cực kỳ mẫn cảm với các biện pháp kiếm tiền, không lâu trước đây cả văn phòng nhạt nhẽo không khí nháy mắt khác biệt.
Cả đám người nhìn về phía Trừng Trừng ánh mắt đều cực kỳ nhiệt tình, nghe nói đây là con gái của bạn ông chủ, bạn ông chủ không chắc sẽ là một ông chủ nhưng cấp bậc như ông chủ nhất định cũng không nhiều người hỏi thăm ra tin tức nội tình.
Trừng Trừng uống một ngụm nước: “Hôm qua tôi đột nhiên nghĩ tới tôi có thể đầu tư cổ phiếu để kiếm tiền!”
Mọi người: “????”
“Tiểu Trình.” Một ông chú trung niên tên Tiểu Lâm hỏi: “Cháu nhìn trúng cổ phiếu của công ty nào?”
“À, công ty của bạn cùng lớp cháu, sắp được đưa ra thị trường, cháu định sẽ mua nó.”
Mọi người: “….”
Không sợ bị hố hay sao.
“Tiểu Trình à, chú nói với cháu này, mua cổ phiếu thì tốt nhất cháu nên chơi ít một chút thôi, chơi chơi bình thường một chút là được, ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện dựa vào nó để phát tài.” Tiểu Lưu khuyên.
Trừng Trừng gật đầu: “Vâng, nhà cháu chỉ cần đầu tư cái gì thì cái đó sẽ đi tong cho nên cháu chỉ tính đầu tư cho bạn của cháu thôi!”
Tiểu Lưu: “…..”
Hay là bị tẩy não rồi?
Đám người trong văn phòng: “…..”
Đứa trẻ này chắc bị lừa rồi?
“Lâm tổng, sao anh lại quay lại?” một người khiếp sợ hô lên.
Trừng Trừng quay đầu lại, phía sau cô là một người đàn ông, sạch sẽ, tóc được chải chuốt, cả người mang theo tinh thần phấn chấn.
Đây là ai?
“Trừng Trừng đúng không? Ngày hôm qua ngại quá, lấy cháu để trút giận.” Lâm Yến giơ tay vỗ xuống vai cô, “Làm việc cho tốt, sau này tăng lương cho cháu.”
Nói xong, ông ấy liền hướng về phía văn phòng của Ngô Tùng mà đi.
Trừng Trừng nhìn chằm chằm tấm lưng kia, ngây người, đây là người ngày hôm qua sao?
Cái ông chú trung niên cực kỳ lôi thôi kia?
“Sao lại như thế?” Trừng Trừng ngồi xuống hỏi Tiểu Lưu.
Đêm qua Tiểu Lưu mua vé máy bay cho Ngô Tùng nên đương nhiên biết tại sao lại như thế: “Đêm qua, lúc Ngô tổng bảo tôi mua vé máy bay tôi đoán hình như là Ngô tổng đang muốn tìm người đầu tư.”
Trừng Trừng: “???”
Ông ấy chịu phải cái kích thích gì sao?
“Tiểu Trừng à, quay về sẽ mời cháu ăn cơm.” Lúc Lâm Yến từ trong văn phòng ra trong tay cầm văn kiện, Ngô Tùng đi gấp nên có đồ quên mất, dù sao ông ta cũng muốn qua đó nên dứt khoát mang qua cho Ngô Tùng, dù sao chuyện liên quan đến kỹ thuật thì Ngô Tùng không đủ hiểu biết.
Trừng Trừng thấy người đi rồi, tiến tới bên cạnh Tiểu Lưu: “Hôm qua không phải còn là băng tuyết bao phủ hay sao?”
Tiểu Lưu gật đầu: “Hôm qua lúc tôi nhận được tin cũng khiếp sợ. Ngô tổng như bị cái gì đó kích thích vậy.