Trừng Trừng ôm cái ly, chắc là không liên quan đến chuyện của cô đâu?
“Đúng rồi, lúc tôi đặt vé máy bay cho Lâm tổng đã.” Tiểu Lưu vội vàng mở máy tính, “Vốn dĩ tối hôm qua đã phải đi cả đêm nhưng lại bị Ngô tổng cản lại, hình như là muốn để Lâm Tổng ngủ một giấc thật ngon. Đấy cô xem cái bộ dạng kia đi, chỉ ngủ một giấc mà quả nhiên như sống lại vậy, còn biết sửa soạn bản thân.”
Trừng Trừng nhìn động tác của cô ấy, lúc nhìn đến tên, sửng sốt, sau đó chậm rãi đọc lại: “Lâm Yến?”
“Đúng thế, Lâm tổng của chúng ta tên là Lâm Yến, sao thế?”
Trừng Trừng xoa nhẹ trái tim: “Không …. Không có gì, chắc là cùng tên.”
Trong mơ, tuy rằng không nhìn rõ người lắm nhưng người kia bộ dạng lôi thôi, toàn thân tỏa ra sự sa sút, thế nào cũng không giống Lâm Tổng nhân mô nhân dạng vừa rồi, nhưng đúng là có chút …. giống với Lâm tổng hôm qua…
Trừng Trừng: “….”
“Cái đó, Lâm tổng trước đó có đi tim nhà đầu tư sao? Nhiều không?” Trừng Trừng cẩn thận mà hỏi.
Tiểu Lưu nhớ tới Lâm tổng trước đó, lắc đầu: “Quả thật là không thể thảm hơn. Bị từ chối hẳn bảy tám lần, cả người đều sắp hỏng luôn, sau đó Ngô tổng không tiếp tục theo được với anh ấy, cuối cùng toàn thế giới liền chỉ còn một mình anh ấy chiến đấu hăng hái.”
Trừng Trừng im lặng ngồi ở chỗ mình, nhìn máy tính mà phát ngốc.
Trùng họ trùng tên, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Ông ấy không phải là Lâm Yến kia.
Có điều hình như cũng có khả năng hai người cùng bị Đường Hòa nhặt được?
Trừng Trừng cảm thấy rất có khả năng, vì thế, bình tĩnh mà thả cẩu kỷ vào ly trà, an tâm mà bưng lên miệng.
Buổi tối, yến tiệc của Đường gia bắt đầu, sinh nhật của Đường lão, người tới không hề ít.
Đường Hòa trong tay cầm ly rượu Tạ Văn Văn đưa cho, khóe mắt liếc tới gương mặt cố ra vẻ trấn định của cô ta, ánh mắt Đường Hòa mang theo sự lạnh lẽo, Đường Hòa tự nhận từ trước tới nay không hề bạc đãi hai mẹ con cô ta, nhưng mẹ con cô ta thì sao?
Khóe miệng Đường Hòa hơi cong lên, hai người bất nhân vậy thì đừng trách cô ta ra tay tàn nhẫn, Đường Hòa cố ý cầm ly rượu có vấn đề kia nhưng lại không uống, đi dạo khắp nơi, khiến cho Tạ Tăn Văn thiếu chút nữa đụng phải người khác.
Đường Hòa nhìn mà cười châm chọc, đi tới một bên, ở ban công cách đó không xa có truyền đến âm thanh nói chuyện, cô ta đang định rời đi thì đột nhiên nghe được một cái tên có chút quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-30.html.]
Lâm Yến?
Đường Hòa cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Cô ta lui lại hai bước liền thấy, ở dưới ánh đèn lộng lẫy, có hai người đàn ông tây trang giày da đang đứng chung một chỗ.
Đường Hòa hơi khiếp sợ, cô ta mơ hồ nhớ rõ là kiếp trước khi cô ta còn sống có một nhãn hiệu đột nhiên vụt sáng, cô ta còn từng dùng qua, đúng quả thực không tồi, dường như còn băt kịp xu thế của các nhãn hiệu quốc tế mà người sáng lập lên chính là Lâm Yến, nhưng nghe nói Lâm Yến kia bởi vì giai đoạn trước cực kỳ thất vọng cùng khốn khổ nên khiến cho thân thể suy sụp, cuối cùng bị bệnh mà chết, tất cả thành quả làm ra đều bị người bên dưới chiếm hết.
Cho nên bây giờ chính là Lâm Yến lúc đầu kia sao?
Cô ta đi tới, hai người đàn ông đang nói chuyện phiếm.
Ngô Tùng: “Người kia nói linh tinh đó, rõ ràng là muốn lừa lấy kỹ thuật của chúng ta.”
Lâm Yến: “Sao tôi lại cảm giác như rất đáng tin?”
“Đáng tin cái quỷ. Tý nữa lên tầng cậu câm miệng lại cho tôi, lúc nói đến sản phẩm thì câu lại mở miệng, còn thời gian khác thì cứ câm miệng đi.”
Trái tim Đường Hòa nhảy lên, giống ý như Lâm Yến ban đầu, người ở đây không hề xem trọng anh ta.
“Xin chào.” Đường Hòa đi tới, khéo léo hào phóng.
Minh châu không nên bị phủ bụi trần.
Hai người đàn ông quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái đoan trang tao nhã đứng ở đằng sau bọn họ, hình như là đại tiểu thư nhà họ Đường?
"Tôi vừa mới nghe qua cuộc nói chuyện của hai vị, đối với sản phẩm của hai vị cảm thấy rất có hứng thú, nếu tiện thì ngày mai có thể tới quán cà phê đối diện để nói chuyện một chút được không?” Đường Hòa biết ban đầu Lâm Yến đi tìm nhà đầu tư khắp nơi rất vất vả, bây giờ đột nhiên thấy hy vọng đương nhiên chắc chắn sẽ coi như cọng rơm cứu mạng.
“Nhà họ Đường cô có thể làm chủ sao?” Ngô Tùng cảnh giác nói.
“Có thể” Đường Hòa nhìn về phía Lâm Yến, “Tôi có thể cùng Lâm tiên sinh đây cùng mở công ty, tôi đầu tư, Lâm tiên sinh chỉ cần nghiên cứu phát minh, tương lai lãi chia đôi.”
Gương mặt Ngô Tùng đen xì.
Lâm Yến vội vàng khụ hai tiếng, lúng túng nói: “Đường tiểu thư vì sao cảm thấy tôi sẽ hợp tác với cô bằng hình thức này?”
“Bởi vì tôi rất hiểu Lâm tiên sinh.” Đường Hòa không kiêu ngạo không nịnh nọt, “Cũng chỉ có tôi muốn giúp đỡ anh một phen.”