Trừng Trừng nhìn Thái Minh Phân làm sủi cảo nhớ tới túi quà, vội vàng đi qua đó, thuận miệng nói: “Không, cháu phải giữ thể diện cho anh ấy!”
Tiền lão nhị: “Được rồi! Chút nữa cháu gửi kích cỡ qua cho chú!”
Tiền lão nhị cúp mày, Trừng Trừng nhìn sủi cảo, lúc chiều khi cô mua khăn cho thầy Trần thì thuận tay mua đồ vật khác, vốn tưởng muốn để làm quà cho Từ Mân nhưng bây giờ….
Cô nhớ phim truyền hình khiến người ta ngọt ngào đều diễn, nữ chính ăn bánh kem, cắn phải nhẫn, sau đó nam chính cầu hôn.
Tuy rằng Từ Mân là nam nhưng cô tương lai là mommy của anh, thân là mommy tương lai thì cô cũng nên lãng mạn một chút chứ nhỉ?
Thuận tiện nhìn xem Từ Mân có thích cái loại đồ thế này hay không. Ngộ nhỡ thích thì chờ tới sinh nhật của anh lại mua cái tốt hơn.
Trừng Trừng trộm sờ món quà nhỏ trong áo khoác của mình: “Dì, cháu giúp dì nhé.”
Thái Minh Phân nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn, dịch vị trí cho cô đứng, Trừng Trừng tùy tiện cầm lấy da gói sủi cảo, học theo bộ dạng của Thái Minh Phân bắt đầu gói.
Một phút sau, Trừng Trừng nhìn thứ đồ trong tay, quay đầu hỏi: “Dì ơi, có công cụ gói không ạ?”
Thái Minh Phân nhìn thấy thế, bật cười, quay đầu lấy công cụ làm sủi cảo đưa cho cô.
Trừng Trừng cúi đầu bắt đầu đặt vào, Thái Minh Phân bên cạnh vừa gói vừa hỏi: “Trừng Trừng nhìn trúng A Mân sao?”
Trừng Trừng vừa mới đút tay vào trong túi nghe thế run lên vội vàng rút tay ra, tiếp tục làm sủi cảo: “Vâng ạ.”
“Haizz, đứa nhỏ này không dễ theo đuổi, cháu phải chuẩn bị tâm lý trước. Trước kia nghe nói cũng có cô gái theo đuổi cực kỳ oanh liệt, kết quả A Mân cũng chút để ý người ta chút nào, trực tiếp đóng gói người đưa về nhà.”
Trừng Trừng đè xuống công cụ, sửng sốt: “Cái đó…. Cháu chỉ cần thân không cần tâm thì sao?”
Thái Minh Phân: “Hả?”
Trừng Trừng cũng cảm thấy mỹ nhân ngư nhà cô không dễ theo đuổi, tuy rằng nhìn qua cho phép cô bên cạnh ríu ra ríu rít nhưng có lẽ hoàn toàn là nhìn vào phần duyên hàng xóm của bọn họ, nên để lại một con đường sống.
Thật ra với một cô gái xa lạ thì có lẽ muốn dựa gần cũng không thể.
Cho nên Trừng Trừng cảm thấy mình còn rất hiểu lấy mình, không cần kim cương, không sống c.h.ế.t mà ôm lấy đồ sứ, không khiêu chiến với yêu cầu có độ khó cao, chỉ cần thân thể là được rồi.
Thái Minh Phân: “???”
“Dì à, trước kia Từ Mân có phải là học trò tâm đắc nhất của thầy đúng không?” Trừng Trừng lải nhải, Thái Minh Phân cười nhớ lại, sau đó kể về chuyện trước kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-33.html.]
Trừng Trừng lại vụng trộm đút tay vào trong túi, vừa mới mở được cái hộp ra thì âm thanh quen thuộc từ phía sau quyền tới.
“A? Tối nay ăn sủi cảo à?” Trần Tự dạy xong đi vào nhìn một cái sau đó lại đi ra.
Trừng Trừng nhẹ nhàng thở ra.
“Nước sôi rồi.” Thái Minh Phân xoay người đi xem nồi, Trừng Trừng vội vàng đem đồ trong túi lấy ra, nhét vào trong nhân sủi cảo, ấn công cụ một cái, thành công làm xong.
Trừng Trừng bỏ cái sủi cảo xuống, cô gói cùng với Thái Minh Phân gói hoàn toàn khác nhau, đợi lát nữa Từ Mân thể nào cũng ăn phải chiếc cô gói.
Thái Minh Phân cầm sủi cảo cô gói cho vào nồi, Trừng Trừng nhìn chằm chằm vào sủi cảo mình gói, mắt thấy Thái Minh Phân cho vào trong nồi rồi đảo đảo, mấy chiếc sủi cảo chuyển động trong nước dọa cho cô thiếu chút nữa không thể tìm thấy, cũng may, Thái Minh Phân lại đậy vụng xuống.”
“Trừng Trừng, đi ra ngoài chơi đi, để dì trông là được rồi.”
Trừng Trừng nghiêm túc lắc đầu: “Không cần đâu ạ! Cháu đợi một lát nữa muốn đích thân vớt chúng nó ra khỏi nồi.”
Thái Minh Phân cười một cái, cuối cùng cũng chỉ tùy cô.
Một lát sau, điện thoại Quý Mân vang lên, anh đi ra ngoài nhận.
Đầu bên kia: “Quý tổng, buổi tụ họp tối mai có lẽ người tới không có ý tốt.”
“Tra được cái gì rồi?”
“Có lẽ là có liên quan tới chuyện Từ lão tiên sinh muốn tìm anh về.” người nọ nói.
Quý Mân đứng bên ngoài nhà, bên ngoài núi rừng tối đen như mực, giống như là ánh mắt của anh.
Người đầu bên kia của e ngại, chuyện lúc trước, bọn họ không ít thì nhiều cũng biết một chút, cũng không biết Từ lão tiên sinh kia bắt đầu lớn tuổi mà đầu óc hồ đồ, hay là nói được người khác nịnh bợ nhiều quá mà lâng lâng, sao lại nghĩ đẹp như thế?
“Quý tổng, bây giờ làm thế nào đây?”
Âm thanh Quý Mân hơi lạnh đi: “Ông ta đều tự mình chủ động mà tới, các người còn không biết nên làm gì sao?”
Người đầu bên kia run cầm cập, vội vàng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Quý Mân cúp điện thoại, xoay người vào nhà, liền đối mặt với Trừng Trừng, cô gái đang tự mình bê chén, khuôn mặt ngơ ngác trước mặt anh mà lướt qua, lúc nhìn thấy anh thì quay đầu lại, không thể hiểu mà rối rắm nhìn về phía sủi cảo.
“Ăn?”
Trừng Trừng đem bát đặt gần vị trí của Quý Mân nhất, chỉ vào sủi cảo: “Bát này cho anh!”