Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:42:12
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng ông ấy không tới, Đường Hòa vẫn có chút mất mát, cô ta suy nghĩ một chút, thôi vậy, định đứng dậy muốn đi, điện thoại đột nhiên vang lên, cô ta cúi đầu nhìn, là thư ký của cha cô ta.

“Chú Dương?”

“Tiểu Hòa à, không phải cháu muốn chú để ý tới cái người tên Lâm Yến kia sao.”

“Đúng thế, sao vậy ạ?”

“Bọn họ đã đặt chuyến bay ngày mai, hình như trở lại tỉnh C.” thư ký Dương nhìn tin tức mà cấp dưới gửi tới, “Nghe nói đã tìm được người đầu tư rồi.”

Đường Hòa nghe thế hơi khiếp sợ, kiếp trước cô đã xem qua tọa đàm của ông ấy, trên lý thuyết thì chắc hẳn không thể nào nhanh chóng tìm được như thế mới đúng chứ.

“Chú Dương, có thể tìm ra là ai không?”

“Cái này thì chú không rõ lắm. Có lẽ là Tiền tổng hoặc Tưởng Tĩnh. Hình như sáng nay bọn họ có gặp nhau.”

Tưởng Tĩnh?

Đường Hòa sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua…. Tiền của Trình gia không phải là để cho Chu Hòa sao?

Kiếp trước cô ta cũng không hề nghe nói tới chuyện Trịnh gia và Lâm Yến có quan hệ gì.

Ngón tay Đường Hòa xoa xoa ly cà phê, từ lần trước gặp phải chuyện Trừng Trừng chia tay với Chu Hòa bắt đầu dường như có một số chuyện không phát triển đúng theo quỹ đạo của nó.

Lại nhớ tới tin nhắn trong group trước đó, chuyện Chu Hòa có người trong lòng, cô ta nghi ngờ là do Trừng Trừng tới viện thăm cô ta nhận ra được sự tồn tại của Chu Hòa.

Cũng đúng, theo lý thuyết thì bây giờ Chu Hòa còn nghèo, không thể nào có chút liên hệ gì với cô ta, Chu Hòa lại tặng một bó hoa cho cô, Trừng Trừng là người mẫn cảm như thế sao có thể không phát hiện ra được.

Trong mắt Trừng Trừng không thể chứa nổi một hạt cát, từ kiếp trước cô ta đã biết điều này.

Lúc cô ta chật vật bị mang tới Chu gia, Trừng Trừng vì việc Chu Hòa và người bên cạnh Chu Hòa đều đối xử với cô ta rất tốt nên trực tiếp không để ý tới Chu Hòa nửa tháng, tận đến khi Trình Châu dùng cổ phần công ty bức cho Chu Hòa nhận sai.

Sau đó, vì không để cho bọn họ khó xử nên cô ta lại lựa chọn xuất ngoại lần nữa.

Đường Hòa nghĩ như thế cảm thấy bản thân phải đi kiểm tra thử, cô ta nói: “Chú Dương, chú có số của Lâm Yến không?”

Thư ký Dương: “Có, để chú gửi cho cháu.”

Một lát sau, chú Dương gửi số điện thoại tới.

Đường Hòa gọi điện qua: “Xin chào, Lâm tiên sinh.”

Lâm Yến khó hiểu: “Đường tiểu thư có việc gì sao?”

“Nghe nói Lâm tiên sinh đã tìm được nhà đầu tư rồi?”

Lâm Yến lúc này mới nhớ ra, ngày hôm qua vị Đường tiểu thư này hình như muốn nói chuyện với mình, ông ấy vội vàng nói: “Ngại quá, chúng tôi chưa kịp thông báo cho cô.”

“Tôi có thể hỏi một chút là ai không?” Đường Hòa nói.

Lâm Yến cũng không định giấu: “Tiền tổng và Trừng Trừng.”

Ông ấy trả lời, thật ra ông ấy cũng không nghĩ tới vị tiểu thư Đường gia này thực sự xem trọng mình, thế mà vẫn chờ đến bây giờ.

Có điều nếu Ngô Tùng kiên trì tới cùng, sau đó chỉ có mình ông ấy tới đây thì có lẽ sẽ vấp phải trắc trở khắp nơi, đúng thật sự có khả năng sẽ hợp tác với vị tiểu thư Đường gia này, không vì cái gì khác, chỉ là vì sự cố chấp này của cô ta.

Hiện tại nghĩ lại, vị Đường tiểu thư này dã tâm quá lớn, khi ông ấy và Ngô Tùng có ý kiến không hợp, cãi nhau thì nếu bị nhúng tay vào có lẽ đến công ty cũng không được yên.

Trừng Trừng?

Đường Hòa nghe cái tên này, hơi sững sờ, lại nhớ đến sự phát triển tiếp theo của Lâm Yến, cô ta cũng không biết nên có cảm giác gì, Trừng Trừng tuy rằng có tiếng là một kẻ vô tích sự nhưng vận khí đúng là hình như luôn vẫn rất tốt.

Kiếp trước vì Chu Hòa được mọi người vây quanh, đời này cho dù có chia tay với Chu Hòa thì cũng có thể đầu tư cho Lâm Yến.

Đường Hòa chỉ có thể cất di động bước ra ngoài, cô ta xem như đã bỏ lỡ rồi.

Lúc này, một chiếc xe không thể hiểu nổi mà thay đổi phương hướng thẳng tắp mà vọt lên lối đi bộ, nhắm thẳng về hướng của cô ta mà đâm, dường như trong nháy mắt cô ta nghĩ tới mẹ con Tạ gia.

Cô ta lùi về phía sau hai bước, giày cao gót bị lọt đúng khe hở, gương mặt Đường Hòa nháy mắt trắng bệch, trong đầu hiện nên bộ dạng mình c.h.ế.t trong kiếp trước, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện, một phát bế cô ta lên, lăn qua một bên.

Đối phương thấy không đ.â.m thành công vội vàng muốn trốn chạy, cô ta kinh hồn chưa tỉnh táo lại mà nhìn về phía người đàn ông đang ôm mình, hơi kinh ngạc, Chu Hòa?

Chu Hòa dựa vào hệ thống bảo an để lập nghiệp sau đó lại tham gia vào các ngành nghề khác trở thành người xưng bá một phương.

Đường Hòa bỗng nhiên cảm thấy trời không tuyệt đường người, cô ta nhìn trúng Lâm Yến nhưng bị Trừng Trừng đoạt mất, nhưng Chu Hòa cũng bị Trừng Trừng từ bỏ.

Chương 36;

So với Lâm Yến thì Chu Hòa mới chính là quặng bảo vật thật sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-35.html.]

Ở bên kia.

Tiền gia vừa hay có cửa hàng bên này, sau khi chào hỏi qua với Tiền lão nhị thì nhân viên cửa hàng trực tiếp đem những mẫu thiết kế giới hạn số lượng của tháng sau đưa cho Trừng Trừng, chỉ có điều nếu muốn chỉnh sửa kích cỡ thì có chút không kịp. Trừng Trừng cực kỳ hoài nghi đối phương cố ý báo thời gian gấp như thế để làm cho Từ Mân không có thời gian chuẩn bị.

Trừng Trừng cũng chỉ lấy trước hai bộ quần áo, một bộ cho Trần Tự, một bộ cho Quý Mân.

Lúc hai người nhận lấy quần áo trong tay Trừng Trừng, biểu cảm có hơi cổ quái, bọn họ cuối cùng cũng ý thức được một chuyện, Trừng Trừng hình như không biết Quý Mân thực sự rất có tiền.

Trần Tự cầm quần áo lên trên tầng, vừa thì thầm vừa thay: “Em nói em xem, có phải em có chút khiêm tốn rồi không? Cô gái nhỏ nhà người ta trực tiếp cho là em nghèo, bây giờ còn muốn giữ thể diện cho em.”

Quý Mân không nói chuyện, nhìn giá trị xa xỉ của bộ quần áo, anh thật sự có cảm giác bị bao nuôi.

Trần Tự thay quần áo xong đứng trước gương nhìn ngắm một chút, lại sờ lên quần áo trên người: “A Mân, thầy bây giờ có cảm giác như em đang bị người ta bao nuôi vậy.”

Quý Mân xoa ấn đường: “Trước kia em mua quần áo cho hai người cũng không thấy thầy vui vẻ như thế.”

Trần Tự nhìn vào trong gương chỉnh lại quần áo: “Cái này không giống.”

“Đúng rồi, A Mân, đừng có cắt nhãn mác.”

“Dạ?” âm thanh phía sau truyền tới.

Trần Tự quay đầu, Quý Mân đã thay xong, một chiếc áo khoác dài màu đen, được chỉnh sửa theo đúng số đo, dáng người vốn đã cao lớn liền càng thêm rắn rỏi đẹp trai.

Trần Tự sửng sốt, nhìn bản thân trong gương, nghi ngờ cô nhóc kia đưa bộ đẹp nhất cho Quý Mân.

“Quay về rồi trả lại, không thì chẳ nhẽ em không biết xấu hổ mà để cho con gái nhà người ta chi tiền sao?”

Đầu ngón tay Quý Mân khựng lại, cúi đầu nhìn nhãn mác trong thùng rác.

Trần Tự: “….”

Cầu thang có tiếng bước chân truyền tới, Trừng Trừng ngẩng đầu, Quý Mân nhẹ nhàng đi xuống, Trừng Trừng đột nhiên phát hiện ra chân anh cũng khá dài!

“Lại nhìn trúng vị trí nào?” Trình Nặc tay nâng chiếc bánh kem nhỏ, cầm nĩa xúc một miếng.

Trừng Trừng ngồi xuống, hàm xúc mà ngắm cặp chân kia: “Đôi chân kia thật dài.”

Trình Nặc: “….”

Trừng Trừng lại liếc về phía tay của Quý Mân, khẽ thở dài một cái, đáng tiếc, đồng hồ của chú hai Tiền còn chưa kịp tới, không thì cũng có thứ để trang trí thêm bề mặt rồi.

Ba người đi ra cửa, trước cửa nhà Trần Tự có nhiều thêm một chiếc xe, anh quay đầu nhìn về phía Trừng Trừng, Trừng Trừng lấy chìa khóa xe ra: “Hỏi mượn của ông chủ.”

“Ông chủ em cũng thật hào phóng.” Trần Tự nhìn chiếc xe.

Trừng Trừng gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy, em vốn còn định phải tốn chút miệng lưỡi mới mượn được, kết quả em còn chưa nói lý do thì ông ấy đã trực tiếp đồng ý, còn tặng kèm thêm một tài xế.”

Quả thực là thoải mái không chịu được.

Bây giờ cô có cảm giác đi làm cũng không có gì là không tốt, đặc biệt là đụng phải ông chủ biết đối nhân xử thế.

Ở đầu bên kia, Ngô Tùng – người vừa được khen nhìn ra bên ngoài thở dài.

Lâm Yến:”Sao thé?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy bản thân không bằng súc vật, đến tiền tiêu vặt của một cô gái nhỏ cũng lấy.” Ngô Tùng rút một điếu thuốc.

Lâm Yến: “….”

Lúc cậu lấy tiền cũng đâu có cái biểu cảm thế này??

Mấy người Trừng Trừng xuất phát đi tới khách sạn tốt nhất thành phố, xe dừng ở bãi đỗ xe phía sau, Trần tự nhìn Trừng Trừng còn đang ngồi trên xe: “Không đi cùng nhau sao?”

Trừng Trừng lắc đầu: “Em muộn một chút nữa sẽ đi vào.”

Quần áo cô còn chưa thay, hơn nữa chống lưng cũng phải chọn thời cơ, làm sao phải ở thời điểm đám người kia tự mãn nhất như thế thì vả mặt mới sảng khoái.

Hai người cũng không biết cô định làm cái gì, đành phải đi vào trước.

Cổng lớn khách sạn, một chiếc xe chậm rãi dừng lại, lúc Từ Phong nhìn thấy Từ Mân thì khóe miệng khẽ cong lên, anh họ từ trước đến nay được mọi người nịnh nọt sẽ phải đối diện với những người ngày xưa không bằng mình cười nhạo, cũng không biết có thể ở đó được bao lâu đây.

Đột nhiên điện thoại bỗng vang lên, Từ Phong không kiên nhẫn mà nhận: “Nói!”

“Phó tổng Từ, người ký hợp đồng của Viễn Phong đã tới rồi, yêu cầu anh lập tức về ký hợp đồng.”

“Sao lại tới vào lúc này? Để bọn họ chờ….” Từ Phong hít sâu một hơi, lời nói đến miệng rồi lại bị nuốt vào: “Tôi lập tức quay về.”

Anh ta bảo tài xế chạy nhanh một chút, hợp đồng kia chính là một hợp đồng lớn, ông nội hai năm nay đều không quá thích anh ta còn không phải vì anh ta không làm được việc hay sao?

Lần này thể nào anh ta cũng phải kiếm một cái hợp đồng thật lớn.

Loading...