“Các người chuyển video camera ở phòng bao tới đây.” Anh ta gọi điện thoại cho người bên trong.
Mấy người trong phòng bao nhận được tin vội vàng gọi nhân viên phục vụ truyền camera giám sát gửi qua, cửa lớn bị mở ra, Quý Mân cùng Trần Tự đi vào, một trận âm thanh ồn ào qua đi, Trần Tự kéo Quý Mân đi về đồng nghiệp cũ,trong đó một nửa đã về hưu.
Cả một bàn toàn giáo viên, Quý Mân cảm thấy khá đột ngột, mấy người kia cũng không nghĩ tới Trần Tự sẽ kéo anh tới bàn giáo viên, mấy người chỉ có thể đi qua kính bàn giáo viên một vòng, rất vất vả mới có thể tới Quý Mân.
Vương Nhạc rót rượu: “Đàn anh, đã nghe danh từ lâu.”
Quý Mân nhìn người này, nhớ tới lần trước ở nhà hàng, chính là người không hiểu sao lại muốn gây sự với mình.
“Đúng thế, năm đó Từ Mân chính là một nhân vật phong vân, rất nhiều cô gái theo đuổi nha.” Một người đàn ông đi tới phía sau Quý Mân, một tay đặt trên vai anh, Quý Mân cau mày.
“Năm đó khi anh đi rồi vẫn còn cô gái vì anh mà thi vào trường chúng ta để học đó.”
“Đáng tiếc, sau đó không lâu thì nhà anh liền có chuyện.”
“Tôi nói chứ, nếu năm đó mẹ anh chịu cúi đầu trước Từ lão tiên sinh thì cũng không đến mức lâm vào hoàn cảnh như bây giờ.”
“Đàn anh Từ cũng có thể lựa chọn trở về Từ gia mà, tuy rằng nhà các người đã sớm phân ra.”
Hai người kẻ xướng người họa, đám người ngồi nghe ở đây đều cực kỳ xấu hổ, tất cả đều hiểu ra rằng bọn họ chỉ là người bị kéo tới để đảm nhận vai người xem.
Bàn tay thon dài của Quý Mân khẽ lắc ly rượu, cả người lạnh nhạt quý khí mười phần, mấy cô gái đang xem nhìn thấy thế mà tim cũng nhảy lên, dù có nghèo nhưng có một số thứ đã được khắc vào trong xương cốt.
Mấy người phụ trách chế nhạo Quý Mân thấy Quý Mân không thèm để ý tới bọn họ một chút nào nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.
“Nhưng biết đâu Từ lão tiên sinh sẽ vì thứ huyết mạch nhà họ Từ mà anh mang trong người mà cho anh đảm đương cái chức tổng giám đốc công ty thì sao.” Một người nói.
“Đủ rồi, mấy người có xong hay chưa…” một cô gái ở cách đám người họ gần nhất đang muốn ngăn cản thì cửa lớn lần nữa được mở ra.
“Ngại quá, tôi tới muộn rồi.”
Mọi người nhìn về phía cửa, toàn bộ phòng bao nháy mắt im lặng, cô gái một thân váy đỏ dài đến đầu gối, trang điểm tinh xảo, đi từng bước từng bước về phía bọn họ, Vương Nhạc kinh ngạc, đang muốn tiếp đón Trừng Trừng liền thấy Trừng Trừng đứng ở bên người Quý Mân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-37.html.]
“Đàn anh Từ, em có thể ngồi cạnh anh không?”
Quý Mân ngước mắt, trong mắt của cô gái đều là anh, giống như những người khác ở đây chỉ là nền, thành công biến bữa tiệc từ bầu không khí chế nhạo trở thành ghen ghét.
Cô gái đi tới, đang định nâng chân thì sửng sốt, trong truyện chính là nữ chính bị chế nhạo ở trong buổi tiệc tối của công ty, ngay lúc này bá đạo tổng tài xuất hiện nắm lấy tay cô bé lọ lem.
Mấy người nhìn màn kịch này, lại nhìn Quý Mân, im lặng mà thu lại điện thoại, múc một thìa đậu phộng vào trong bát mình.
Bản hiện thực hình như càng đẹp mắt hơn.
Thầy cô tới không nhiều nằm, bàn chủ tọa thì không ngồi kín, ban đầu bên cạnh Quý Mân là một cô giáo, vội vàng di chuyển sang vị trí bên cạnh, Trừng Trừng ngồi xuống, kính rượu các thầy cô.
“Mị lực của đàn anh Từ không hề giảm so với năm đó nhỉ?” người đàn ông phụ trách chế nhạo là nhân viên của công ty nhà họ Từ, tên là Lâm Hựu, anh ta trợn trắng mắt nhìn Vương Nhạc, khóe miệng kéo kéo nói.
Quý Mân nhìn Trừng Trừng đang bận rộn, với công phu của mình mà chỉ trong một lát, không quan tâm tới việc các thầy cô có biết cô hay không đã dỗ dành cho người ta vui vẻ đến nở hoa.
Quý Mân nhìn thân ảnh bên cạnh: “Ừm.”
Trần Tự bên cạnh: “….”
Được cô gái nhỏ bảo vệ mà bộ dạng của thằng nhóc này hình như còn rất vui vẻ.
Lâm Hựu nghẹn họng, ngay sau đó lại hỏi: “Gần đây Từ Mân đang làm ở đâu thế?”
Quý Mân nhìn điện thoại, còn chưa có tin nhắn gửi tới, anh nói: “Đang nghỉ phép.”
Nghỉ phép tức là tạm thời không có công việc.
Dù sao đang cuối năm, công ty nhà ai lại đi cho nghỉ phép?
Trong lòng đám người hiểu rõ nhưng không nói ra, cười: “Không hổ là người đứng đầu khóa năm đó, công việc cũng tìm tốt hơn so với chúng ta, cuối năm cũng có thể nghỉ phép, đâu giống như chúng tôi, vì mấy trăm vạn lương một năm mà mỗi ngày tăng ca đến mức mệt sống một chết, có thời gian kiếm tiền nhưng lại không có thời gian hưởng thụ.”
Một bàn đàn ông khác sau khi nghe thế hít mấy hơi thuốc, đều đã 27-28 tuổi, bọn họ còn đang phấn đấu mưu sinh vì cái tiền lương trăm vạn thì anh ta đã nhẹ nhàng mà có được.
Lâm Hựu hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác, năm đó anh ta bị Quý Mân đè đầu, nhiều năm sau cũng có thể khạc nhổ ra cơn tức này.