Trên mặt ông lão xuất hiện chút xấu hổ, tức đến đỏ mặt: “Người ta theo đuổi cũng là thanh niên tài tuấn, tổng tài hào môn!”
Trừng Trừng: “…..”
“Cô ấy theo đuổi hào môn nhà cô ấy, Mân Mân nhà chúa phá sản nhưng anh ấy còn mua lại được biệt thự trước kia rồi!”
Trình Nặc: “???”
Mân Mân nhà cháu?
“Được được được, tùy cháu. Chỉ đáng thương cho lão Trình.”
Trừng Trừng quay đầu nhìn về phía nhà bên cạnh, không bằng thì không bằng, dù sao cô cũng không hiếm lạ tiền của anh, cô chỉ hiếm lạ khuôn mặt còn có…
Từ từ.
Trừng Trừng nghĩ ngợi, cẩn thận hỏi: “Ông nội Diêm, có phải công ty của ông bán cho Đường gia rồi hay không?”
Đầu bên kia khó hiểu: “Đúng thế, sao vậy?”
Trừng Trừng: “Tạm biệt.”
Cô treo điện thoại, cô nói mà sao lại một câu một câu đều khen Đường Hòa.
Uổng công cô tìm danh thiếp lâu như thế.
Hóa ra là trang trại hoa này đã sớm tới tay Đường gia rồi.
Trừng Trừng quyết định tự mình đặt hoa nhưng một đơn lớn như thế, nếu không phải người quen thì một chốc một lát cũng không thể đặt được.
Cô nghĩ một chút, hình như cũng chỉ còn lại Trần Hi, nhà họ Trần bán hoa, bây giờ có mối quan hệ khó đề cập tới với Đường gia, nhà cô ấy có lẽ là được.
Nhưng vấn đề là quan hệ của hai người cũng không ra gì.
“Alo, Trần Hi.”
“Mẹ nó? Cô thế mà lại gọi điện cho tôi? Lại cọng dây thần kinh nào đứt rồi?” Trần Hi đang đắp mặt nạ.
“Tôi muốn cho cô một đơn đặt hàng lớn.”
Trần Hi: “A, lăn.”
“Bây giờ Tôn Khải Dương vẫn thích Đường Hòa.”
Trần Hi lột mặt nạ ra: “Liên quan gì đến tôi?”
“Không phải là hôn ước của Tạ Văn Văn và anh ta đã bị hỏng rồi sao? Nhà cô hình như có ý muốn cho hai người liên hôn.”
Đôi mắt Trần Hi mở to ra, cô ta không bài xích việc liên hôn, sau khi kết hôn mệnh ai nấy chơi cũng không khác gì, nhưng một nửa kia của cô ta thích ai cũng không thể thích Đường Hòa được!
“Cô chờ đó, chờ tôi điều tra chút, nếu thật thế thì tôi gửi một ít cho cô trước!”
Trừng Trừng yên tâm, kẻ thù của kẻ thù có thẻ ngay lập tức biến thành bạn bè.
Một lát sau, Trần Hi nghiến răng: “Cho cô!!”
Trừng Trừng đang muốn báo địa chỉ, đầu dây bên kia Trần Hi đã hít một hơi thật sau, chơi cô ta sao, bộ dạng như đang bị đội một chiếc nón xanh vậy.
“Tôi nhìn thấy Chu Hòa đưa Đường Hòa đi bệnh viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-41.html.]
Trừng Trừng hoang mang: “Không phải tôi đã sớm đã anh ta rồi hay sao?”
Trần Hi: “….”
Cách một ngày, hoa Trần Hi gửi đã tới.
Trừng Trừng đang muốn dọn một phần đi tới nhà Trần Tự, Quý Mân lại gọi điện thoại tới.
“Tôi có chút việc phải đi, xe để cho hai người.”
Trừng Trừng sửng sốt vội vàng đi ra khỏi cửa, Quý Mân đã đứng ở trước cửa nhà cô, trong tay cầm chìa khóa xe.
Trừng Trừng túm chặt lấy tay anh: “Chút nữa anh muốn đi đâu? Tôi xem có thuận đường hay không.”
Quý Mân đưa chìa kháo trong tay cho cô: “Đường Trường Nguyên, không tiện đường với hai người.”
Trừng Trừng cầm chìa khóa, cô có bằng lái nhưng không thích lái xe nên cho tới nay cũng không có xe.
“Ồ, vậy bao giờ anh đi?”
“10h.” Quý Mân nói xong trở về nhà mình.
Trừng Trừng cầm lấy di động gọi điện cho nhân viên giao hoa: “Tới đường Trường Nguyêt nằm vùng! Chính là cái người đẹp trai nhất!”
Nhân viên: “???”
Không phải anh ta chỉ đi giao hoa thôi sao?
Nằm vùng?
Tầm 10h rưỡi, tại một quán cà phê trên đường Trường Nguyên.
Cạnh cửa sổ, người đàn ông ngồi đó, ngón tay thon dài cầm lấy cốc cà phê, cả người bao phủ một tầng ánh sáng, giống như là thần thánh không thể bị xâm phạm.
“Quý tổng.” đầu bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh thở gấp.
Quý Mân: “Tôi đang ở cạnh cửa sổ…”
Anh nhìn người tiến vào ở cửa, tầm mắt rơi xuống đồ vật trên tay người kia, người nọ cũng đi về phía anh.
“Anh trai, cho anh.” Âm thanh trẻ con đột nhiên vang lên dọa mọi người nhảy dựng.
Quý Mân sửng sốt, một đóa hoa hồng tươi đẹp được một bàn tay mềm như bông nhét vào trong tay anh.
“Nhớ phải vui vẻ nên nhé.” Âm thanh non nớt vang lên.
Lại qua một giây, một học sinh đỏ mặt đi tới, đặt xuống một đóa hoa hồng.
Thêm một lúc, một bà lão cười tươi tắn tay cầm hoa hồng cũng bước tới.
Người trong cả quán cà phê cả mặt đều toàn ý cười đứng dậy, tay cầm hoa hồng đi qua.
Không khí im lặng một hồi.
Người cầm đồ đứng ở trước cửa ngây ra, đột nhiên bị nhét một đóa hoa vào trong tay, anh ta cúi đầu, nhân viên được thuê nói: “Đưa qua đó một chút, mười tệ, không làm thì không có.”
Anh ta ngây ra như phỗng, lại chẫm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ nhà mình người đàn ông đẹp trai ngồi im, hoa giống như không mất tiền từng đóa từng đóa cắm lên người anh, nơi nào có khe hở liền cắm ở đó.
“Bạn gái anh nói muốn dỗ dành vui vẻ.” một người nói, sau đó cắm hoa lên cổ áo anh.
“Ít nhất cậu còn có bạn gái.” Một người đàn ông hâm mộ mà nhét hao vào trong tay anh.