“Mẹ cảm thấy Đường tiểu thư đối xử với con khá tốt, nếu không thì con có thể cùng con bé thử xem?”
Ngộ nhỡ có thể phát triển thêm những cái khác thì sao?
Chu Hòa nghĩ tới mẹ mình khoảng thời gian trước còn sợ Trừng Trừng thật sự đá mình, bây giờ lại quay ngoắt 180 độ thì anh ta càng bực bội.
Anh ta hít sâu một hơi, cầm lấy di động, đứng dậy: “Mẹ, con gọi điện thoại một chút.”
Anh ta đi ra ban công, cầm một điếu thuốc bắt đầu hút, trước kia Trừng Trừng không thích mùi t.h.u.ố.c lá cho nên anh ta đã cai thuốc nhưng gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi khiến anh ta lại hút trở lại.
Ngay từ đầu Chu Hòa đã biết gây dựng sự nghiệp là một chuyện không hề dễ dàng, từ việc sợi dây bên Hoa Đình bị chặt đứt đến việc Trừng Trừng muốn chia tay với anh ta, thậm chí vì trốn anh ta mà trở về quê sau đó, anh ta chỉ cảm thấy dường như khó khăn lại càng tăng lên gấp bội.
Nếu theo như kế hoạch thì bây giờ anh ta hẳn đã bắt đầu thương lượng về đơn đặt hàng đầu tiên với club của Hoa Đình.
Điện thoại không được nhận, bên kia truyền đến giọng nói máy móc.
Anh ta bực bội cúp mày, thay số điện thoại dùng lúc làm việc, lại lần nữa gọi qua.
Trừng Trừng mới từ siêu thị đi ra, định thử bắt xe một lần nữa, vẫn không hề có một chiếc xe nào như cũ.
Cô nhìn quãng đường xa xôi để về tới nhà thầy Trần, hơi sợ hãi, cô làm thế nào mà lại đi được tới tận đây?
Trừng Trừng đành phải xách túi đồ của mình lên, đi trở về, điện thoại lúc này bỗng vang lên, cô vừa nhìn, là một số lạ, cô hoang mang nhận.
“Ai thế?”
Bên kia trầm mặc một hồi sau mới nói: “Là anh.”
Trừng Trừng cố gắng nghĩ nghĩ lại cái âm thanh trầm thấp này, sống c.h.ế.t cũng không nhớ ra là ai.
“Tôi thật sự không nhận ra.” Cô thành thật.
Chu Hòa cắn môi dưới, mở miệng: “Chu Hòa.”
Trừng Trừng hoang mang: “Không phải chúng ta chia tay rồi sao?”
Đầu bên kia, Chu Hòa trầm mặc.
Trừng Trừng nghĩ tới số tiền tiết kiệm đáng thương của mình, kinh ngạc: “Không phải anh gọi tới vay tiền chứ?”
Lúc này Chu Hòa mới mở miệng: “Bàn chuyện làm ăn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-45.html.]
Trừng Trừng hít sâu một hơi: “Sau đó cho chúng tôi cổ phần?”
Đầu ngón tay Chu Hòa kẹp điếu thuốc: “Đúng thế.”
“Thứ anh đang làm chắc em cũng đã biết, em cũng hiểu rằng hệ thống bảo an của anh vượt xa hơn các dịch vụ khác trên thị trường. Em ra nhập cổ phần tuyệt đối sẽ không lỗ.”
Trừng Trừng đi qua đường: “Tôi không muốn.“
Chu Hòa cứ tưởng cô chỉ là đang giận dỗi nên đi giải sầu, nhưng lâu như thế còn chưa quay lại, chỉ e là thực sự muốn chia tay.
“Nhà em chiếm phần lớn cổ phiếu, anh chỉ cần quyền quản lý. Dù cho chia tay thì chuyện làm ăn cũng vẫn có thể nói.”
Trừng Trừng hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng cho dù anh cho chúng tôi cổ phần thì sau này anh cũng có thể dễ như trở bàn tay mà đuổi chúng tôi đi.”
Trừng Trừng nghĩ đến chuyện xảy ra trong giấc mơ, cha cô vì thấy cô bị oan ức, gây áp lực cho Chu Hòa, cuối cùng không biết thế nào cổ phần của cha cô cứ thế bị pha loãng, cuối cùng mất đi cả quyền lên tiếng.
Cô tuy không hiểu lắm nhưng cô cũng không ngốc, Chu Hòa không phải là người có thể để cho người khác đè lên trên đầu, một khi có hành vi can thiệp tới thì anh ta nhất định loại bỏ đối phương.
Cùng một cái hố cô còn lâu mới nhảy tới hai lần, sau rồi, còn cả kiếp trước của Đường Hòa nữa, đó chính là ba lần!
“Còn nữa, vì sao anh lại không đi hỏi mượn Đường Hòa?” Trừng Trừng bỗng nhiên nhớ tới lời Trần Hi nói, hai người kia rõ ràng đã có liên quan.
Chu Hòa im lặng, anh ta nhớ tới Đường Hòa, da thịt tựa tuyết, mà anh ta như con kén bị một đôi bàn tay bọc kín lấy.
Bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới.
“Là không muốn để Đường Hòa nhìn thấy bộ dạng nghèo túng của anh? Hay vẫn là vì Đường gia quá mức lớn mạnh, tương lai nếu Đường gia thay Đường Hòa xuất đầu muốn nhúng tay vào sự nghiệp của anh thì anh không dễ để đá bọn họ đi?” Trừng Trừng nghe đầu bên kia lại trầm mặc, một đao thấy m.á.u mà nói.
Chu Hòa lập tức ngăn lại: “Trừng Trừng, em nói bậy gì thế?”
“Chu Hòa! Tôi không ngu!”
Trừng Trừng lập tức cúp máy, thở phì phò mà tăng nhanh bước chân, sau hai bước, cô gặp khó rồi.
Thị trấn này không lớn, đi qua mấy con đường cái thì đã tới gần khu nhà, cái khu nhà của Trần Tự nằm ở sau một khu dân cư khác.
Bây giờ trên con đường dài kia chỉ có ánh đèn cũng vì thi thoảng có một chiếc xe đi qua, có chút âm u.
Cô đang định lấy di động gọi em trai tới đón thì phía trước có một người đàn ông đi về phía cô, nhìn ánh mắt của hắn cực kỳ không có ý tốt.
Trần Tự chữa đề cho Trình Nặc xong đi xuống phát hiện bên dưới chỉ có vợ mình.
“Trừng Trừng đâu?”