Trừng Trừng thò đầu tới gần, sau đó nhìn được hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong camera, một người đàn ông từng bước từng bước đi về phía cô, sau đó nói cái gì đó, Trừng Trừng sau đó lùi lại hai bước, người đàn ông kia bắt đầu bộc lộ bản chất vươn tay muốn kéo cô lên chiếc xe đang dừng cách đó không xa.
Giây tiếp theo…
Một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh xuất hiện trong tầm nhìn ngăn trờ màn hình di động.
Quý Mân ngước mắt, cô gái nhỏ bày ra biểu cảm cực kỳ vô tội: “Chúng ta có thể đi rồi. Tôi chọn xong rồi.”
Quý Mân duỗi tay nắm lấy cái tay kia kéo ra, lại nhìn, cô gái kia đã bị kéo tới ghế ở ven đường, ven đường này thường xuyên có người ngồi hóng gió buôn chuyện, có lẽ là quên dọn.
Chỉ thấy Trừng Trừng cầm lấy cái ghế đập một phát về phía người nọ.
Quý Mân: “…..”
Cành cây?
Trừng Trừng quay đầu lên nhìn trần nhà, trong lòng lạnh đi, thật lạnh, vì sao anh lại nhanh chóng có được video trên camera?
Không đúng, vì sao chỗ đó lại có camera theo dõi?
Không phải nói là một trấn nhỏ hẻo lánh sao?
Trần nhỏ hẻo lánh đã nói đâu rồi?
Ở bệnh viện, cái người đáng lẽ muốn bắt cóc nhưng bắt cóc thành thành ngược lại bị đưa vào bệnh viện, vào bệnh viện cứ tưởng đòi được tiền cuối cùng không thành, đang cùng anh em mình nói chuyện điện thoại.
“Cái cô gái kia sức lực cũng quá lớn rồi! Sức như trâu vậy, chiếc ghế chúng ta bê còn cảm thấy khó khăn mà cô ta chỉ một tay là xách lên. Sau đó đập về phía tôi một trận.”
“Aizz, không nói nữa, nói lại cảm thấy hối hận, tôi nên mang các cậu đi cùng.”
Hắn hối hận xong, sau khi nhận được hàng loạt sự đồng tình của đám anh em, nhẹ nhàng thở ra, buông điện thoại, mặt mũi của hắn cuối cùng cũng giữ lại được, không phải do hắn không được mà do cô gái kia quá mức biến thái.
Quý Mân nhìn về phía cô: “Mua xong rồi?”
Trừng Trừng kéo đống đồ ăn vặt đi trả tiền, sau đó lại quay về nhà Trần Tự đón người rồi ba người mới rời đi.
Trừng Trừng uể oải ỉu xìu, vừa về nhà liền nằm vật xuống.
Trình Nặc cầm quả cam lên lột vỏ, thuận miệng hỏi: “Cùng mỹ nhân đi dạo siêu thị có cảm thấy vui đến mức bay lên không?”
Trừng Trừng không muốn nói chuyện, việc này cũng không thể nào nói với cậu, nếu nói ra, không phải cậu sẽ biết mình suýt nữa xảy ra chuyện hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-48.html.]
Trừng Trừng thở dài, cầm điện thoại bắt đầu lên trang web tra.
“Làm sao biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác?”
Kết quả toàn đám hoa hòe lòe loẹt.
Trong đó có một câu trả lời là không mở được nắp chai nước đứng đầu bảng xếp hạng.
Trong đầu Trừng Trừng hiện lên hình ảnh bản thân đ.ấ.m đá loạn xạ, vùi đầu vào trong gối, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên tiếp tục tìm cách.
Sau đó, hình như cô nhìn thấy một ý kiến không tồi.
“Em gái mềm mại ôm chó con mèo con đáng yêu. Tốt nhất là cái loại chó mèo nhỏ vừa mới nhất được, biểu hiện tình yêu thương với chúng.”
Trừng Trừng cảm thấy cực kỳ đáng tin, dù sao trên phim truyền hình đều diễn như thế!
Cô vội vàng tìm hiểu giá tiền của chó mèo, cô nghĩ kỹ rồi, trước đó cô mua một con đặt ở bụi cỏ ven đường, sau đó cùng với Từ Mân ngẫu nhiên phát hiện, lại vì cha mẹ không thích nuôi mà nhờ Từ Mân nuôi hộ.
Đến lúc đó, bản thân cô còn có thể lấy lý do đến thăm chó thăm mèo mà đi vào nhà anh, cùng nhau tắm rửa cho chúng, cùng nhau cho chăm sóc chúng!
Trừng Trừng càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Hơn nữa, hình như cũng khá rẻ?
Cô chậm rãi ngồi dậy, vội vàng tìm gái cả của chó mèo, một lát sau, cô cảm giác như chủng loại của Trung Quốc thì mới thích hợp là “chó mèo lưu lạc”
Cái giống khác thì quá quý rồi.
Trình Nặc bên cạnh vừa ăn cam, vừa nhìn chị gái lần nữa lâm vào ảo tưởng kỳ quái nào đó.
Nhà bên cạnh, Quý Mân vừa mới mở laptop ra, một cuộc điện thoại gọi tới, anh nhìn dãy số, trầm mặc một chút, sau đó nhận.
“A Mân, đã lâu không gặp, hôm nào rảnh ra tâm sự một chút.” Từ Phong ngồi trên sô pha phòng mình một tay cầm ly rượu vang đỏ, sau đó nhấp một ngụm.
Quý Mân dựa người vào lưng ghế, đáy mắt nhàn nhạt.
“Không cần đâu.”
“Thật sự không cần sao? Em còn muốn gặp lại cô con gái nhà họ Trình kia, mấy năm không gặp, dáng người kia hình như càng thêm mê người hơn rồi?” đầu bên kia vang lên âm thanh cười.
Khuôn mặt Quý Mân nháy mắt trầm xuống: “Người kia là người của cậu.”
“Anh đừng nóng giận, em chỉ muốn sai người tới mời cô ấy tới đây ngồi một chút, không biết tại sao cô nhóc Trình gia kia hiểu lầm, thế mà trực tiếp động thủ, Cũng mệt cô ấy lấy gậy gỗ mà đánh. Cô ấy cũng không nghĩ tới, loại cấp bậc đó của cô áy, em đương nhiên phải giữ cho mình hưởng rồi.”
Sắc mặt Quý Mân càng thêm trầm hơn, đầu bên kia, Từ Phong dường như có thể đoán được sắc mặt anh hiện tại không tốt, cười nói.