Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Không hề có cảm giác của một thiếu niên mới ra đời đấy quật cường mà trở nên lạnh lùng trưởng thành.
Sắc mặt lão nhị Từ gia nháy mắt trắng bệch, lúc này mới nhớ tới điện thoại từ nãy giờ vẫn luôn kêu không ngừng, vội vàng lấy ra nhìn tin nhắn, người nọ gọi điện không được đã đổi thành nhắn tin, sáu chữ cộng thêm một dấu chấm than.
“Từ Mân chính là Quý Mân!”
Phản ứng đầu tiên của đứa con trai thứ hai Từ gia chính là bọn họ xong rồi.
“Cậu tới đây để xem chuyện cười sao?”
Đám người đi lên lầu, phòng họp lớn đáng nhẽ dùng để đàm phán hiện tại xu thế đã nghiêng hẳn về một bên, Vu Phỉ im lặng đứng phía sau Từ lão tiên sinh, đại não cũng trống rỗng theo, người đàn ông trước mặt cùng với người hộ đó như hai người khác nhau.
Toàn thân Quý Mân màu đen, ánh đèn trắng chiếu tới khiến cho cả người càng thêm lạnh lão, bình đạm, anh rũ mắt, ngoảnh mặt làm ngơ với những chỉ trích của bọn họ.
Ở tòa nhà đối diện, Trừng Trừng nói: “Cơm tới rồi.”
Ngô Tùng thấy thế nói: “Mọi người đang làm việc, làm xong rồi ăn!”
Đôi mắt Từ lão tiên sinh mang theo sự sắc bén, ông ta thế mà không hề nghĩ tới thằng nhóc năm đó bây giờ đã trở thành con sói đầu đàn.
“Muốn khiến cho công ty sụp đổ không nói tại sao còn muốn cố tình tra tấn tâm lý chúng tôi một hồi?”
“Chúng tôi tính di dời đến tỉnh Z, trước mắt đang trong quá trình phê duyệt. Cũng không tính là lừa các người.” Quý Mân lạnh nhạt mở miệng, đôi mắt một mảng tối tăm, lời nói ra càng thêm lạnh, “Có điều, tài chính của các người có thể hết căng thẳng hay không thì chủ tịch Từ, tôi cũng thật sự không biết.”
Tim Từ lão tiên sinh tê rần, hít sâu một hơi: “Ông nội thực sự muốn đưa cháu quay về nhưng không nghĩ tới cháu…”
Ngay sau đó đau lòng mà nhìn về phía anh.
Ở phía sau, Vu Phỉ tiến về phía trước một bước cực kỳ sốt ruột mà nói “Quý tiên sinh, lời chủ tịch nói đều là thật, tình thân m.á.u mủ ruột rà làm gì có thù gì để qua đêm….”
“Ông cũng đâu có thích tôi, tìm tôi trở về cũng chỉ muốn làm trụ cột cho Từ Phong, trợ giúp nó. Đưa than ngày tuyết, chiêu này của Từ lão tiên sinh dùng hơn một lần rồi.” đáy mắt Quý Mân mang theo ý lạnh, đảo qua Vu Phỉ đứng sau Từ lão tiên sinh, trái tim Vu Phỉ nhảy lên, từ lòng bàn chân dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Đồng tử của Từ lão tiên sinh nháy mắt co lại, anh biết tất cả.
Cho nên cái buổi tụ họp bạn cũ kia anh cố ý đi tới đó, cố ý để mọi người chế nạo, biết ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội mà đưa than ngày tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-53.html.]
Anh cho ông ta cảm giác như ông ta đang nắm trong tay quyền kiểm soát mọi chuyện sau đó lại chính tay đập vỡ nó.
Từ lão tiên sinh một tay che lại trái tim, nhớ tới người phụ nữ kiêu ngạo như sấm rền gió cuốn kia, năm đó người phụ nữ kia cũng chưa từng cúi đầu trước mặt ông ta để nhận bố thí của ông ta, con trai của bà sao có thể sẽ làm như thế?
Ông ta run lên, nhìn về phía người đứng sua anh, vị thư ý luôn luôn lộ diện hàng năm của Thịnh Trạch.
Cuối cùng cũng có một nỗi sợ hãi từ trong lòng lan tràn ra.
Bằng địa vị hiện tại của anh chuyện bóp c.h.ế.t bọn họ chỉ dễ như trở bàn tay nhưng anh lại lựa chọn lãng phí thời gian ở đây.
Thứ anh muốn không chỉ là khiến bọn họ nghèo túng mà anh muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ từng chút từng chút một mỗi bước đi càng ngày càng suy bại.
Trong lòng Từ lão tiên sinh hoảng hốt, hóa ra ông ta đã thực sự già rồi.
“Bây giờ cậu đáng sợ như thế, con nhóc Trình gia kia có biết không?” Từ lão tiên sinh ôm n.g.ự.c cố gắng nói xong, vừa dứt lời.
Tòa nhà đối diện vốn tối đen như mực nháy mắt sáng lên, lại đột nhiên tắt đi, đèn lúc sáng lúc tối khiến cho mọi người theo bản năng mà nhìn qua, lúc đang định thi lại tầm mắt thì tòa nhà kia lại lần nữa sáng lên, mấy chữ cái to dần dần được tạo thành.
[Sinh nhật vui vẻ]
Tám người trong phòng hội nghị đồng loạt kéo khóe miệng.
Ngô Tùng nới lỏng cà vạt, cuộc đời ông cũng chưa bao giờ từng trải qua loại chuyện bá đạo tổng tài thế này, thế mà lại vì một người đàn ông mà làm chuyện thế này.
Ông nói với Trừng Trừng: “Được rồi, chỉ có thể duy trì trong hai giờ.”
Trừng Trừng ôm chó nhỏ bên chân lên, nghiêm túc gật đầu,
Tuy rằng có chút ít thời gian nhưng cô chúc mừng như thế chắc chắn khiến cho bọn họ chấn động!
Biết đâu còn có thể chiếm một cái vị trí nhỏ.
Từ Mân nghĩ thông suốt, cuối cùng cảm thấy so với việc tới Từ gia làm culi thì được cô bao nuôi hạnh phúc biết bao!
Quý Mân ngồi gần cửa sổ, nhìn thấy dòng chữ kia, đột nhiên nhớ tới có người hỏi anh hôm nay muốn đi đâu làm gì.
Người Từ gia nhìn phía đối diện chúc mừng lỗi thời như thế, khí trong n.g.ự.c tích tụ lại, ai sẽ chọn thời điểm thế này để dỗ dành bạn gái vui vẻ?