Từ lão tiên sinh bị gián đoạn, một hơi không thể phun ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Quý Mân liếc mắt nhìn ông ta, đứng dậy tới bên cửa sổ, mấy chữ vô cùng đơn giản mà đám người bên dưới sớm đã vây xung quanh đứng ở dưới tòa nhà cực kỳ rầm rộ.
“Quý tổng.” thư ký của Quý Mân đi qua, cũng không biết công tử nhà ai sẽ chọn thời điểm thế này, “Ngộ ngờ Từ lão tiên sinh xảy ra chuyện gì thì…”
Anh ta lo lắng chuyện này đối với danh tiếng của bọn họ ảnh hưởng xấu.
“Đưa tới bệnh viện tốt nhất, cho ông ta dùng thuốc tốt nhất.”
Thư ký lập tức đi ra ngoài gọi điện.
Quý Mân nhìn dòng chữ kia, xoa ấn đường, đầu có chút đau, vòng tay tên cổ tay sáng lên.
“Tích, lần ba! Lần ba! Chủ nhân thế mà còn chưa đi kiểm tra sức khỏe! Oa oa oa, mời nhanh chóng đi kiểm tra sức khỏe, lần tiếp theo Tiểu A sẽ bắt đầu cưỡng chế mở ra chế độ giọng nói nhắc nhở.”
Quản lý cao tầng Viễn Phong: “….”
Vì sao lại có chút cảm giác quen thuộc?
Bởi vì Từ lão tiên sinh ngất đi nên chuyện của Từ gia kết thúc nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Quý Mân nhìn một đám người hỗn loạn trong tập đoàn Từ thị, ở tòa nhà đối diện đang nhìn sang, đám người đi ra khỏi tòa nhà, trước sau chỉ mất hai mươi phút!
“Tôi còn tưởng rằng mấy thứ này chỉ xuất hiện trên phim truyền hình!”
“Công tử có tiền của nhà nào mà làm một cái bút tích lớn như thế?”
“Quả nhiên, lãng mạn đều là bạn trai nhà người ta.”
Âm thanh đám người truyền tới, đám quản lý cấp cao của Viễn Phong còn chưa lên xe, nghe âm thanh hâm mộ này, cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt.
“Tôi có quấy rầy đến anh không?” Trừng Trừng đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, nhìn về phía tòa nhà đối diện, nhìn thấy vị trí đại khái của Quý Mân ở tầng nào.
Dưới tòa nhà, Quý Mân nhìn bốn chữ cực lớn, bàn tay thon dài cầm di động, đau đầu: “Không.”
Trừng Trừng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, à đúng rồi, anh có nhìn thấy tòa nhà đối diện không?”
Quý Mân thu lại tầm mắt, bởi vì chỗ này rầm rộ như thế nên người tụ tập cũng không ít, anh nói: “Có thấy được, cảm ơn. Nhưng tôi hình như có điều….”
“Tôi làm như thế Từ gia không tức giận chứ?” Trừng Trừng đột nhiên nói.
Quý Mân: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-54.html.]
Ngô Tùng ăn xong hộp cơm, nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu hình như là cô gái nhỏ trong văn phòng đã từng dùng cái giọng điệu này để trách mắng.
Cái này chính là cái thứ mà các cô ấy gọi là “trà xanh” sao?
Trừng Trừng suy nghĩ một chút, so tiền với Từ gia thì cô không so nổi có điều Từ gia có một vấn đề trí mạng đó chính là cha con Từ Phong không thích Từ Mân về nhà, thậm chí là gây ra mâu thuẫn.
Dưới loại tình huống thế này, tiền tài không đủ thì chỉ có thể tìm lối tắt.
Dù sao đa số đàn ông đều không hiểu thuộc tính “trà xanh” là gì.
Bước chân Quý Mân hơi dừng lại, nghiêng người nhìn về phía Từ Phong đang nhìn chằm chằm anh vẫn chưa từ bỏ.
“Có điều cũng thật hâm mộ Từ gia, là thân thích với anh, không giống tôi, chỉ là một người hàng xóm bình thường.” Trừng Trừng cảm khái.
Thư ký đi phía trước mở cửa xe, Quý Mân thu hồi tầm mắt, một chân đang muốn bước vào trong xe thì nghe đầu bên kia điện thoại bắt đầu nói linh tinh rối loạn, hít sâu một hơi nói: “Có chút bình thường.”
Trừng Trừng: “A. Vậy anh có quay về Từ gia không?”
“Bọn họ có nhận anh không?”
Cô nhìn xuống phía dưới, trong đám đông dày đặc, một chiếc xe dừng lại trước cửa tập đoàn Từ thị, dường như có người đang đi lên, sau đó chiếc xe đó rời đi.
Thị lực Trừng Trừng không tốt đến mức ở trên tầng cao như thế mà vẫn có thể nhìn thấy người bên dưới trông như thế nào.
Điện thoại truyền đến âm thanh, nhàn nhạt, giống như là nhắc đến chuyện gì không liên quan tới anh.
“Không quay về.”
Cô sửng sốt, cô cảm thấy bản thân đã suy nghĩ rất cẩn thận, thật cẩn thận hỏi: “Bọn họ bắt nạt anh sao?”
Trong đầu cô bắt đầu hiện lên cảnh Từ lão giới thiệu mỹ nhân ngư nhà cô cho các quản lý cấp cao trong tập đoàn, trong lòng Từ Mân sớm chờ mong mà chào hỏi bọn ho nhưng bọn họ đã sớm bị Từ Phong thu mua, mâu thuẫn với Từ Mân, châm chọc mỉa mai anh.
Trong lòng Trừng Trừng như có cái gì nắm lấy, từ nhỏ đến lớn Từ Mân chính là thiên chi kiêu tử, sao có thể chịu được sự châm chọc đó của bọn họ.
“Vậy bây giờ anh đang ở đâu?” Trừng Trừng xoay người xuống lầu, đi được hai bước lại nhớ tới con ch.ó nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn người khác ăn cơm hộp, vội vàng bước qua đó, bế lên liền rời đi.
Quý Mân ngồi trên xe, thư ký bên cạnh đang đưa hợp đồng mới nhất cho anh xem qua, Quý Mân lật trang: “Trên đường về nhà.”
Trừng Trừng nhìn giờ, anh đi vào trong đó không bao lâu liền rời đi?
“Sau khi anh quay về nhớ chờ tôi, cún con còn ở chỗ tôi, bây giờ tôi về trả cho anh.” Trừng Trừng đứng trong thang máy, lại bổ sung: “À đúng rồi, đừng đóng cửa, không thì tôi không vào được.”