Trừng Trừng gật đầu, có khả năng.
Nhưng nếu thật sự là sửa tên thì Từ Mân có lẽ gọi là Quý Mân đi?
Quý Mân?
Trừng Trừng: “….”
Vẫn là đừng, thật sự sửa thành Quý Mân thì không phải phát âm giống với cái Quý Mân kia sao?
Đại lão đỉnh của chóp kia cô cũng không quá hiểu biết, chỉ thiếu chút nữa cho là hôm qua bị cô giở trò không phải Từ Mân mà chính là Quý Mân kia.
Trừng Trừng cảm thấy nếu anh không thích cái tên Từ Mân này cũng có thể theo họ cô, tên Trình Mân!
“Trình Mân” nghe giống với “thành danh” ngụ ý rất tốt.
Trừng Trừng sửa tên cho Quý Mân xong, trong lòng vẫn hơi hoảng, cô ngồi xuống đánh giá Từ Mân, gương mặt tuấn dật mang theo chút mệt mỏi, mái tóc lộn xộn, quần áo nhăn dúm dó.
Hẳn là không phải đâu.
Trừng Trừng lấy di động chụp một tấm ảnh Quý Mân, định chia sẻ cho Tiền Vưu Vưu để cô ấy nhìn một chút, nghe nói trước đó khi bọn họ tham gia tiệc từ thiện có lẽ đã gặp qua.
Cô đang muốn gửi qua, ảnh chụp người đàn ông tuy tiều tụy nhưng y phục không quá nghiêm chỉnh.
Trừng Trừng yên lặng bỏ đi, đột nhiên nhớ tới Tiền Vưu Vưu kia không quản được miệng, bất luận chuyện gì chỉ cần cô ấy biết thì không tới một tiếng toàn thế giới đều sẽ biết.
Trừng Trừng lấy tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm Quý Mân suy nghĩ, sửa lại tin nhắn gửi cho Tiền Vưu Vưu.
“Vưu Vưu, cậu có ảnh của Quý Mân không?”
“Hả? Cậu muốn cái này làm gì?” đầu kia Tiền Vưu Vưu vừa từ bên ngoài về, chuẩn bị đi ngủ.
Trừng Trừng: “Đột nhiên tò mò anh ta trông thế nào.”
Tiền Vưu Vưu vừa ngáp vừa hỏi: “Tớ có chụp lén, cậu đừng có truyền ra ngoài, nghe nói anh ta không thích ảnh mình bị truyền loạn ra ngoài.”
Trừng Trừng: “???”
Cô ấy còn có thể có bí mật sao?
Trừng Trừng đã gửi ảnh chụp qua, tiếp tục gõ chữ: “Tớ vốn muốn chia sẻ cái này với mấy người bạn tò mò nhưng vừa hay nhìn thấy Phương Dục Tú cũng đã gửi liền không gửi nữa, kết quả không tới một tiếng ảnh họ Phương kia chụp hoàn toàn biến mất. Sau đó tớ cũng không dám nữa.”
Trừng Trừng: “???”
Mới sớm tinh mơ, nói chuyện gì khủng bố thế?
Trừng Trừng ấn vào mở bức ảnh kia lên, bàn tay lập tức run rẩy.
Trong ảnh chụp, trên tay người đàn ông cầm một ly rượu vang, biểu cảm lạnh nhạt, bên cạnh có một người đàn ông cũng âu phục giày da giống như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-60.html.]
Tuy chỉ có một góc nghiêng nhưng….
Một tay Trừng Trừng cầm cúc áo, một tay phóng to ảnh, cô lại nhìn về mỹ nhân nghèo túng đáng thương bị chà đạp kia, mỹ nhân buổi sáng hôm nay trông có vẻ yếu ớt hấp dẫn hơn bình thường.
Trừng Trừng nằm xuống, dựa theo góc độ bức ảnh, tìm góc độ Quý Mân trên giường.
Một lát sau, động tác giơ điện thoại dừng lại.
Trừng Trừng nhìn ảnh chụp góc nghiêng khuôn mặt, lại nhìn góc nghiêng khuôn mặt Quý Mân đang ngủ, cô chậm rãi ngồi dậy, dại ra.
Từ Mân là …. Quý Mân.
Cho nên mỹ nhân ngư này…..
Cô nuôi không nổi!!!!
Trừng Trừng vội vàng cẩn thận mà bò xuống giường, “Rầm” một cái một tiếng rơi xuống đất, đau đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, Trừng Trừng cẩn thận ngẩng đầu thấy Quý Mân chỉ trở mình.
Trừng Trừng yên tâm, vì thế chân trần mà nhẹ nhàng đi xuống sản nhà, cũng không kinh động đến cún con kia mà đi xuống tầng, nhẹ nhàng mở cửa lớn biệt thự ra, lại nhẹ nhàng đóng lại.
Tám giờ sáng, Quý Mân tỉnh lại, anh bị tiếng kêu cực kỳ đáng thương của cún con đánh thức, trừ khi bị lệch múi giờ thì đã lâu anh không ngủ dậy muộn như thế.
Nhưng mặc kệ cho dù là ai tối hôm trước bị nhân viên y tế của xe cứu thương quở trách, sau đó lại bị một đám người hỏi thăm thân thể sau đó lại bị Trừng Trừng hành thì thể xác và tinh thần cũng sẽ mệt.
Anh nhìn bốn phía, trong phòng trống không, chỉ có còn cún con đang tự mình chơi với chiếc vòng tay kia.
Điện thoại vang lên, anh cầm lấy, nhận: “Sao thế?”
Lạc Ninh thấy ngữ khí của anh bây giờ đã bình thường, lại nhìn bác sĩ Tề chạy tới tỉnh C tìm anh, vì thế nói: “Bác sĩ Tề nói là vẫn nên cẩn thận kiểm tra lại mới được.”
“Quý tổng, chúng tôi bây giờ có tiện đi tới đó không?”
Quý Mân xuống giường: “Không cần đâu, tôi không sao.”
Quý Mân cúp máy, đứng dậy, đôi tay cầm cúc áo từng nút từng nút mà cài vào, cài được một nửa, khoảng cách giữa hai chiếc cúc hình như không đúng lắm.
Anh cúi đầu, ở giữa thiếu một chiếc.
Quý Mân nhìn lên giường, ga trải giường màu tối trống không.
Tưởng Tĩnh xoa đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Ngô Tùng chỉ thuận miệng nói một câu con nhóc kia vì nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác mà lại chưa nói người nọ là ai.
“Người đàn ông kia tên là gì?” bà điều tra đến đối phương là ai.
Trừng Trừng nhỏ giọng: “Từ Mân.”
“Ai?” Tưởng Tĩnh không nghe rõ.
“Từ Mân.” Trừng Trừng đành phải lặp lại, “Cái người hàng xóm trước kia đó.”
Trình Châu bên cạnh nghe thế miệng kéo căng ra, con gái nhà ông không biết đúng sai mà lại còn nhảy xuống một hố tới hai lần cơ đấy.