Mặt Chu Hòa trắng bệch, anh ta không nhớ rõ bản thân đi ra khỏi văn phòng như thế nào, anh ta chỉ biết món đồ này của mình đã bỏ qua thời cơ tốt nhất mà không trở thành thứ tốt nhất.
Quản lý hạng mục nhìn anh ta hồn bay phách lạc mà rời đi thì cực kỳ đồng cảm: “Aizz, đáng tiếc, có lẽ là không có người nâng đỡ, hơn nữa vẫn luôn tìm nhà đầu tư nên mọi thứ đều chậm hơn một nhịp.”
Biểu cảm của Lạc Ninh nhàn nhạt, anh ta chỉ cảm thấy lãng phí thời gian của bản thân, Chu Hòa này so với tưởng tượng của anh ta thì thực sự là không có chút tác dụng nào.
Chu Hòa đi rồi, Lạc Ninh cũng đứng dậy rời đi, Trịnh Phương xuất hiện, tùm c.h.ặ.t t.a.y áo của anh ta.
“Làm gì thế?”
“Chiếc vòng được tạo ra đầu tiên của tôi, tuy nó không được hoàn thiện nhưng rất có ý nghĩa kỷ niệm.” Trịnh Phương nói, cô ấy vốn muốn lấy lại nhưng Quý Mân nói đã vứt rồi.
Nhưng mà sáng nay rõ ràng cô ấy nhìn thấy con ch.ó con bên người Quý tổng còn đang chơi cái món đồ mà cô sản xuất đầu tiên kia!
Lạc Ninh rút tay áo về: “Cô muốn đoạt đồ với một con ch.ó sao?”
Trình Phương: “Nếu tôi đoạt thì Quý tổng có tức giận không?”
Cô ấy sợ chiếc vòng được sản xuất ra đầu tiên kia sẽ bị hỏng mất.
Lạc Ninh: “….”
Đường Hòa chờ dưới lầu, cô ta đi lên theo cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, dù sao Lạc Ninh cũng rất quen mắt với cô ta.
Sau đó, khi cửa thang máy mở ra, cô ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, có người bước nhanh đi ra, cô ta kinh sợ, Quý Mân?
Cô ta vội lùi ra rất xa để tránh bị chú ý tới, tận lúc Quý Mân đưa thư ký lập tức đi về phía cửa chính.
Đường Hòa nhìn bóng lưng kia, trên mặt xẹt qua chút hoang mang, vì sao anh còn ở đây?
Kiếp trước lúc này rõ ràng đã ra nước ngoài.
Lúc này, một con ch.ó con ngậm một món đồ trong miệng, ba chân bốn cẳng mà đuổi theo, lao ra khỏi thang máy sau đó đi tới cạnh chân Quý Mân, thi thoảng ủy khuất mà liếc anh một cái.
Thư ký: “….”
Lúc Chu Hòa đi xuống vừa hay nhìn thấy Quý Mân cùng với người đi theo đang đứng ở cửa chính. Anh ta hơi hốt hoảng, đây không phải là người đã anh ta đã nhìn thấy ở cửa Club hôm đó sao?
“Làm sao thế?” Đường Hòa nhận thấy được anh ta có chút không bình thường, Chu Hòa nghe được âm thanh, hít một hơi thật sâu: “Thất bại rồi.”
Còn về nguyên nhân, anh ta không nói, chỉ là nhanh chóng rơi đi, anh ta phải chuẩn bị bắt đầu một lần nữa.
Chỉ là, phải mất bao nhiêu thời gian thì anh ta cũng không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-64.html.]
Đường Hòa cũng không hỏi thêm cái gì, đi theo anh ta lên xe, trên xe im lặng, Chu Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, bỗng nhiên, anh ta thấy được hai chị em đang bận chuyện mặt tiền nhà hàng.
Trong lòng anh ta ngũ vị tạp trần.
Trình Nặc quét dọn xong thì trở lại trong nhà hàng giải đề, sau đó cầm sơ yếu lý lịch lên, cậu phát hiện tất cả những phục vụ chị cậu để lại đều trông xinh đẹp ưa nhìn.
“Chị thế này là do không nuôi nổi Quý Mân nên chuẩn bị nuôi người khác sao?”
Trừng Trừng lau xong cửa kính, cầm lấy những kẹo khoai lang mà dì được nhận làm đã mang tới lên: “Nuôi không nuổi Quý Mân thì người phục vụ của chị dù sao cũng phải đẹp mắt một chút mới được.”
Trình Nặc: “….”
“Có điều, chị đặt cái cúc áo làm mèo chiêu tài cạnh quầy thu ngân không sợ ngày nào đó người ta tìm chị gây rắc rối à?”
Dù sao, cái cúc áo kia nhìn qua cũng rất quý giá, hơn nữa những quần áo đó, chỉ cần thiếu đi chút linh kiện coi như bỏ đi.
“Không sao đâu, anh ấy sẽ xuất ngoại.” Trừng Trừng nhìn chiếc cúc áo được cô đặt vào trong hộp kính, trong mơ, Quý Mân ở nước ngoài lâu dài, rất ít khi trở về.
Cô có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại.
Con phố đối diện nhà hàng, một chiếc xe dừng lại.
Trừng Trừng bỗng nhiên thấy lông toàn thân dựng đứng lên, cô theo bản năng nhìn ra bên ngoài, cái gì cũng không có.
“Sao thế?” Trình Nặc hỏi.
“Không có gì, có lẽ là ảo giác.” Trừng Trừng thu lại tầm mắt.
Bên ngoài, chiếc xe đã rời đi, lòng bàn tay thư ký khẽ đổ mồ hôi, cuộc sống của vị kia quả thực thoải mái.
Cho nên, cô rốt cuộc có nhớ bản thân đã từng trêu chọc người khác hay không thế?
Còn không cẩn thận mà khiến người ta lay động rồi?
“Đặt vé máy bay, xuất ngoại.” Quý Mân rũ mắt nhìn con cún con vô tâm vô phế.
Thư ký gật đầu: “Vâng.”
Bọn họ đúng là cần phải đi, chuyện ở bên kia vẫn cần anh tới xử lý.
Chỉ là đáng thương cho Quý tổng nhà bọn họ, khó có lúc xiêu lòng mà người kia đạt được mục đích liền không cần nữa.
Vài ngày sau, các trường học cũng khai giảng, Trình Nặc quay lại trường học, Đường Hòa kết thúc việc nghỉ học tạm thời, quay trở về trường.
Đường Hòa nhìn trường học, trước kia cô ta đã bỏ lỡ quá nhiều, không được trải nghiệm qua cuộc sống đại học chân chính. Đời này, cô ta nhất định học hành cho tốt.