“Đúng không đúng không, trời mới biết tâm trạng lúc đó của tôi, Đặc biệt là lúc phát hiện ra âm thanh kia cực kỳ giống với Quý tổng.”
“Sau đó, dọa tôi lập tức cúp máy, nhanh chóng gọi cho phó tổng Lạc. Chờ tới sau đó lại nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy không đúng, tôi không thể nào ấn sai được.
Chúng ta tuy đã già nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp một trường đại học danh giá, trí nhớ không tồi, để phòng ngừa ngộ nhỡ, đến số điện thoại của mấy vị quản lý cũng ghi nhớ!”
“Vì thế, tôi lại mượn di động của người khác gọi qua, xác định là Quý tổng. Sau đó, cậu xem, hóa ra là Quý tổng của chúng ta đã xuất ngoại, hôm qua đột nhiên quay về, cậu nói xem vì sao?”
Người gây kia bừng tỉnh hiểu ra.
“Trương tiên sinh, ông đã tới rồi à?” một người phục vụ tới đó nói.
“Đúng thế. Giống với ngày hôm qua!” Lão Trương phất tay.
“Được.” Phục vụ nói.
Bên ngoài, Trừng Trừng đang mua sắm quần áo với mẹ, đột nhiên hắt xì một cái, đầu vừa chuyện liền phát hiện có một người phụ nữ trung niên đi về phía mẹ mình.
“Đây không phải là Tưởng tổng sao?” đằng trước, một người phụ nữ trung niên cười đi tới, Tưởng Tĩnh nhận ra là vợ của một vị đối tác: “Bà Trần.”
“Trùng hợp thật, là đang mua quần áo cho Trừng Trừng sao?” bà Trần nhìn về phía cô gái cách đó không xa, Trừng Trừng vội vàng đi qua chào hỏi, “Xin chào dì.”
Bà Trần đánh giá Trừng Trừng, cô gái nhỏ làn da trắng nõn, gương mặt kinh diễm, dáng người cực kỳ tốt.
“Gần đây Trừng Trừng càng ngày càng có tiền đồ nha, mở nhà hàng không tới nửa tháng mà mấy người già nhà dì đã đều nghe thấy danh tiếng. Đúng rồi, cháu còn chưa có đối tượng đúng không?”
Trừng Trừng: “….”
Tưởng Tĩnh nhíu mày: “Ý của bà Trần là….”
“Ai nha, không phải con trai của chủ nhà tôi đã quay về rồi hay sao? Cũng đến tuổi rồi, trong nhà có giới thiệu cho vài cô gái nhưng thằng bé đều không thích, sau đó nhìn thấy Trừng Trừng liền cảm thấy rất tốt.” bà Trần cười nhìn về phía Trừng Trừng.
Trừng Trừng: “….”
Trên mặt Trừng Trừng cũng hiện lên cảm xúc gì, mắt nhìn điện thoại, khách khí nói: “Bà Trần, sau này có rảnh lại nói chuyện, trong nhà còn có khách.”
Nói xong liền kéo Trừng Trừng đi.
Phía sau, sắc mặt bà Trần nháy mắt đen xuống, là cái thứ gì?
Khuôn mặt Tưởng Tĩnh cũng đen thui, nói với Trừng Trừng: “Sức khỏe của Ông Trần mấy năm gần đây không được tốt lắm, bọn họ bây giờ đang vội vàng tranh giành gia sản, Trần Hi không để lại mặt mũi cho Tôn Khải Dương khiến cho cậu ta không thể ở lại trong nước, khí thế của bà Trần bên này liền bị yếu đi.
Mà chị hai Trần gia bên kia đang tìm một thông gia làm trợ thủ đắc lực cho con trai, bà Trần đương nhiên luống cuống, cho nên bà ta mới tới tìm con để con mê hoặc người kia không biết trời đất gì, dễ dàng phá hư liên hôn nhà bọn họ, tốt nhất có thể khiến cậu ta làm chuyện khác người nào đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-66.html.]
Trừng Trừng sờ mặt mình, hồng nhan họa thủy chính là thế này sao?
Tưởng Tĩnh: “….”
Điện thoại Trừng Trừng vang lên, cô vừa nhìn, là một đàn em làm trong nhà hàng, một đàn em chịu khó thành thật nên lúc cô không có ở đó thì nhờ cậu để ý một chút.
“Đàn chị, có người bị ngộ độc thức ăn.”
Trừng Trừng sửng sốt, nhà hàng của cô cực kỳ sạch sẽ, nguyên liệu nấu năm đều được cô kiểm tra mỗi buổi sáng, sao có thể ngộ độc?
Cô vội vàng nói: “Mẹ, mẹ về trước đi, trong nhà hàng có việc.”
Nói xong, cô lập tức chạy về nhà hàng.
Chờ Trừng Trừng đi về tới nơi thì trong nhà hàng lúc này lộn xộn cực kỳ, một đám khách hàng đang vây quanh xem náo nhiệt, hai người bị ngộ độc kia đã đi bệnh viện.
Đàn em kia nói: “Là Trương Lương và bạn của anh ta. Ăn giống với hôm qua nhưng hôm nay không hiểu sao lại ngất luôn tại đây.”
Trừng Trừng nghĩ một chút, nói với đàn em và mấy nhân viên phục vụ khác: “Lấy camera theo dõi ra đây, cấm bất kỳ một nhân viên nào rời đi, tập hợp toàn bộ tại phòng bếp.”
Nháy mắt một đám nhân viên hoảng sợ, bên ngoài có khách sợ tới mức vội vàng rời đi, cũng có người ở lại xem mọi chuyện diễn ra sau đó.
Trong nhà bếp có mấy dì còn có mấy người phục vụ đang vội vàng.
“Tôi nói mà một đứa nhóc sao có thể làm ăn hẳn hoi. Cậu xem bây giờ xảy ra chuyện rồi đó.”
“Đúng thế, cũng không biết có thể áp xuống được hay không.”
“Nhất định không thể nào?”
Trừng Trừng đi tới.
“Ông chủ Trần, bây giờ ông đang nghi ngờ là chúng tôi làm sao? Không bằng chứng mà cứ thế bắt nạt người khác à!”
Trừng Trừng cũng không hỏi, dứt khoát móc ra một tấm chi phiếu, ngồi trên bàn, đôi tay trắng nõn chống cằm: “Thừa nhận, trả 30 vạn.”
Cả đám người trong phòng sửng sốt.
“Không ai đi ra sao? 50 van.”
“Vẫn không có ai nhận sao? Thế một lần cuối cùng, một trăm vạn.”
“Bà chủ Trình, có ý gì thế?” có vài người trẻ tuổi khó hiểu hỏi, vì sao còn đưa tiền?