Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:44:07
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Hòa cùng mẹ Chu ngây người tại chỗ.

Ở bên kia, trên xe.

Trừng Trừng đang định hỏi anh muốn giải thích chuyện gì, điện thoại vang lên, lúc này cô mới nhớ tới đàn em nhà mình còn đang ở bệnh viện.

“Alo.”

“Đàn chị, chị đi đâu rồi?”

Trừng Trừng nhìn màn mưa bên ngoài: “Em về trước đi, chị đi trấn an lãnh đạo của khách hàng.”

“Được.”

Trừng Trừng nghe xong cuộc điện thoại cảm thấy bầu không khi trong xe hơi quỷ dị, Quý Mân trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, hình như không muốn nói chuyện với cô.

Trừng Trừng có chút hoài niệm Từ Mân lúc nghỉ phép kia, mặc kệ nội tâm ra sao thì ít nhất ngoài mặt vẫn rất ôn hòa.

Một lát sau, xe dừng lại, không cần cô mở cửa, vệ sĩ đã đi trước đoạt chén cơm của cô.

Trừng Trừng có chút lạnh, ôm cánh tay yên lặng đi theo sau Quý Mân, đi vào sảnh lớn, đi vào thang máy, sau đó lên tầng.

“Anh dẫn tôi tới khách sạn làm gì?” Trừng Trừng cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Cô Trình cũng biết sợ sao?” Quý Mân rũ mắt, nhìn mái tóc của cô gái bên cạnh có hơi ướt, có chút chật vật, nhìn cực kỳ đáng thương, anh ngẩng đầu, không nhìn cô nữa.

Trừng Trừng: “Cái đó cũng không phải, chỉ là tôi không rõ, ở khách sạn thì có thể làm gì.”

Vệ sĩ mặt vô cảm trước mọi hoàn cảnh nghe xong trong lòng kinh ngạc một trận, trên đời này lại có người đơn thuần như thế sao?

Trừng Trừng giẫm lên thảm khách sạn, nhìn người bên cạnh, dằn sự ngứa ngáy trong lòng xuống.

Người này cô ngủ không nổi, hơn nữa anh cũng không cho cô được ngủ.

Cho nên cuối cùng kéo tới khách sạn làm gì?

Giết người vứt xác, không có cách nào, kéo người tới chỗ riêng tư tính sổ, anh không cảm thấy lãng phí tiền của sao?

“Cô Trình, cho em một cơ hội giải thích cuối cùng?” cửa thang máy mở ra, đám người đi ra ngoài, Quý Mân đứng ở trước cửa phòng, ánh đèn trong khách sạn ái muội, khuôn mặt người đàn ông như một bức tranh sáng tối.

Trừng Trừng nhìn cửa phòng., lại nhìn hành lang khách sạn trống rỗng, trong lòng bỗng luống cuống, nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Quản lý không tốt khiến cho hai nhân viên công ty anh nhập viện.”

“Còn có.” Quý Mân rũ mắt, tay nắm khóa cửa hơi nắm chặt.

Tim Trừng Trừng nhảy lên, biết anh nhắc tới chuyện gì, chuyện buổi tối hôm đó cô không quá rõ ràng nhưng mơ hồ nhớ hình như bản thân đã làm chuyện gì đó không tốt lắm với anh.

“Với cả…. thực xin lỗi.” Trừng Trừng rũ đầu dịch ra phía sau.

Tay nắm chốt cửa của Quý Mân hơi buông lỏng, ngữ khí có chút hòa hoãn: “Xin lỗi cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-70.html.]

Quý Mân đang định xoay người, mũi chân Trừng Trừng phía sau ma sát với tấm thảm của khách sạn, âm thanh yếu ớt nhỏ bé, “Buổi tối hôm đó tôi không cố ý làm thế với anh.”

Bàn tay nắm khóa cửa của Quý Mân lại khẽ nắm chặt: “Ừm? Chỉ thế này?”

Trừng Trừng cũng biết đoạn thời gian đó có lẽ cô đã làm phiền đến anh.

“Thời gian nghỉ phép kia của anh tôi không nên cho là anh nghèo liền muốn nhân lúc cháy nhà hôi của muốn bao nuôi anh.”

Đôi mắt Quý Mân nháy mắt đèn xì. Trừng Trừng còn đang cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ cố gắng để anh nhẹ nhàng xử lý, tay bỗng bị người khác nắm lấy, cô vừa mới ngẩng đầu Quý Mân đã kéo cô vào trong phòng khách sạn, đóng cửa lại.

“Rầm.” một tiếng, cửa đóng lại, dọa cho trái tim Trừng Trừng cũng run lên.

“Quý …. Quý tổng?” Trừng Trừng hoảng hốt, Quý Mân không nói hai lời kéo cô vào bên trong, bước chân cực kỳ vội vàng, sau đó bọn họ đi tới …

Thư phòng.

Trừng Trừng nhìn cái bàn, ngây người ra.

“Hai người nằm viện kia một người phụ trách phát minh sản phẩm, một người phụ trách tiêu thụ sản phẩm, bây giờ đợt phát minh sản phẩm sắp tới, sản phẩm được phát minh còn chưa sắp xếp xong.”

Trừng Trừng ngây ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Sau đó?”

Đột nhiên cún con không biết từ đây chạy ra, đi tới bên chân Trừng Trừng ngửi ngửi, lập tức vòng quanh cô vài vòng, thi thoảng cọ cọ vào một chút.

Trừng Trừng cúi đầu nhìn cún con được nuôi lông da cũng tỏa sáng, đang định ôm một chút.

Quý Mân lại nói: “Em làm hết hai công việc của bọn họ đi.”

Trừng Trừng hoài nghi bản thân nghe nhầm, cô làm cái gì cơ?

Phía sau, một vệ sĩ cầm máy tính tới, cộng thêm giấy bút, đặt lên trên bàn nhỏ.

“Tôi không biết làm.” Trừng Trừng nói.

Quý Mân ngồi vào bàn của mình, mở laptop ra: “Trình độ tiểu học.”

Trừng Trừng bán tín bán nghi mà ngồi qua đó, mở tệp tài liệu mà Quý Mân vừa gửi cho mình lên, số liệu liên tiếp, cô ngốc ra, cũng may, hình như vị nằm viện kia đã làm không ít rồi, trang đầu tiên cũng làm gần xong rồi?

Chỉ thừa lại đoạn tăng giảm cuối cùng sao?

Trình độ tiểu học!

Mười phút sau, Trừng Trừng gửi lại cho Quý Mân.

“Được rồi.”

Cô đang chuẩn bị đặt xe rời đi, âm thanh Quý Mân lại vang lên.

“Cô Trình, thời gian sử dụng thiết bị có chút xung đột, không phát hiện ra sao?”

Trừng Trừng khiếp sợ nhìn anh: “Các người có tiền, vì sao không sử dụng dùng cùng một thiết bị của một hãng? Mà còn phải cùng một tác dụng?”

Loading...