“Trừng Trừng, học theo tôi, Ngô Phàm ra khỏi cửa bị xe đâm.”
“Ngô gia ngày mai phá sản.”
Trừng Trừng: “….”
Đường Hòa không nghĩ tới sẽ gặp Trừng Trừng ở đây, đang cùng một đám người chơi bời lêu lổng mà đùa giỡn.
Cô ta cắn môi dưới, nghĩ tới Hoàng Mao, trong lòng ngũ vị tạp trần, con người Hoàng Mao khá tốt, còn rất có nghĩa khí, so với rất nhiều người lòng vòng thì đơn thuần hơn nhiều nhưng chỉ là ở phương diện nào đó thiếu đi sự dạy dỗ.
Cô ta không nghĩ tới Hoàng Mao sẽ xuống tay với cửa hàng của Trừng Trừng.
Ngô Phàm cũng rất vừa ý Đường Hòa xinh đẹp, đoan trang còn phóng khoáng, gia thế cũng rất tốt, so với mấy người trước muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn khí chất không có khí chất tiểu thư nhà giàu thì tốt hơn rất nhiều.
Anh ta nhận ra được Đường Hòa đang thất thần, theo ánh mắt cô ta nhìn qua, sau đó dừng trên người Trừng Trừng, ánh mắt dần thay đổi.
Đối lập với khí chất đoan trang giống như chính thất của Đường Hòa, người kia càng giống như một yêu phi họa quốc.
Trừng Trừng bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt dính chặt trên người mình, quay đầu lại liền nhìn thấy họ Ngô kia đang nhìn cô lễ phép cười.
Cô thu lại tầm mắt, nói: “Họ Ngô này ngày mai sẽ bị xe đâm.”
Tình nghĩa của một đám người chơi bời lêu lổng có đôi khi chỉ là một đám cùng mắng một người.
Mỗi người một sau liền trực tiếp tính toán xong con đường an táng tên kia đi thế nào.
Giữa sân bỗng trở nên náo nhiệt, Trừng Trừng cùng bọn họ nguyền rủa tên họ Ngô kia, nhận thấy được có chút không đúng, đang muốn ngẩng đầu nhìn quanh.
“Không cần để ý, có lẽ lại một nhân vật lớn nào tới nữa.” một người nói.
Trừng Trừng nghĩ cũng đúng, gật đầu, tiếp tục nói chuyện, đột nhiên, sau lưng có một khí lạnh vèo vèo thổi tới, tầm mắt quen thuộc lia tới.
Trừng Trừng im lặng quay đầu, sau đó sau lưng cứng đờ.
“Sao thế?”
Trừng Trừng: “Không… không có gì.”
“Đúng rồi, Trừng Trừng, cô không phải là không thích tham gia mấy cái bữa tiệc thế này hay sao?” một cô gái hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-74.html.]
Trừng Trừng nhìn qua: “Có việc. Tôi muốn cung cấp cơm cho đại hội thể thao một tháng sau.”
“Thế sao, tôi về nói với bố một tiếng, năm trước đại hội thể thao cơm khó ăn muốn chết. Thảm nhất chính là tôi còn phải đi tới đó ăn.” Người nọ chê bai.
Trừng Trừng vội vàng nói: “Sau này cô ở trong nhà hàng của tôi liền có bàn chuyên phục vụ!”
Một đám người ở góc này từ trước tới nay luôn thích náo loạn, mọi người cũng đã quen, gia đình bọn họ cũng không có yêu cầu cao với bọn họ, chỉ cần không vi phạm pháp luật, còn những việc khác tùy ý.
“Làm Quý tiên sinh chê cười rồi, đám người kia từ trước tới nay ham chơi, ba phút là lại hết hứng. Cho dù là xây dựng sự nghiệp cũng là do thích chơi đùa một chút, sau đó thì do người trong nhà giúp đỡ. “ con gái của Ngô gia giúp người nhà chủ trì bữa tiệc này, vị này đột nhiên tới đây khiến bọn họ cũng hoảng sợ, sau đó phát hiện ánh mắt Quý Mân dừng trên đám người chơi bời lêu lổng kia, hay là nói đang dừng trên người nào đó, cô ta im lặng mỉm cười giải thích nói.
Đàn ông đúng là động vật thị giác, cô ta nghĩ.
Quý Mân thu hồi tầm mắt nhíu mày lời nói của người này hình như có chút vượt giới hạn.
Người đằng sau lập tức đi lên, phụ trách cùng vị con gái Ngô gia này tiếp chuyện với khách.
Cô con gái Ngô gia sắc mặt khẽ biến, nhưng nháy mắt khô phục bình thường.
Đường Hòa nhìn thấy Quý Mân, hơi sửng sốt, cô ta nhớ rõ anh không thích loại bữa tiệc kiểu này, sau đó nhìn về phía vị con gái nhà họ Ngô kia.
Bỗng nhiên có người đụng phải cô ta một chút.
Trừng Trừng đang cùng người khác c.h.é.m gió hăng sau liền nghe được tiếng ồn quay đầu lại, vừa nhìn, ồ, Đường Hòa lại kích hoạt màn kịch vả mặt.
Trừng Trừng đang nghĩ xem có muốn xem diễn hay không, tầm mắt ở nơi nào đó khiến cô có chút không đứng vững được.
“Vưu Vưu, tôi phải về trước đây.”
Tiền Vưu Vưu đang xem náo nhiệt, nghe thế phất tay: “Tớ muốn ở lại xem thêm một chút! Để tớ bảo tài xế đưa cậu về trước!”
“Ừm.” Trừng Trừng vội vàng rời đi, dù sao cô cũng coi như đã đạt được mục đích rồi.
Trừng Trừng đi ra, tài xế nhà họ Tiền đã đỗ xe ở trước cửa, Trừng Trừng lập tức lên xe, chỗ nhà họ Ngô tổ chức tiệc có chút hẻo lánh, cô lại ra sớm, trên đường không có ai, chỉ có ánh đèn đường tối tăm.”
Trừng Trừng đột nhiên nhìn ra ngoài mà ngây người, xe đi được một thời gian bỗng nhiên dừng lại.
“Cô Trình, ngại quá, chiếc xe này hình như xảy ra vấn đề rồi.” sắc mặt tài xế ầy sự hối lỗi.
Trừng Trừng xuống xe, kéo làn váy lên, ngồi xổm xuống ven đường: “Không sao đâu.”
“Phòng ngộ ngỡ thì tôi gọi người đón cô trước nhé.” Tài xế cầm chiếc cọc báo chướng ngại vật đặt ra, nhìn cô, mặc có chút ít, tối đêm có lẽ sắp bị lạnh muốn c.h.ế.t rồi.