“Trừng Trừng có bạn trai rất đẹp trai nha! Chưa từng gặp qua người nào đẹp trai như thế!”
“Có bạn trai?”
“Chuyện từ bao giờ thế?”
“Có tiền không?”
“….”
Trong group nổ tung rồi, sau đó, trong group bỗng ít đi một người.
Trừng Trừng nhìn, nhận ra là Tiểu Thái, đang nhìn cửa phòng tắm, cô gửi số tiền lương còn lại.
Ở đằng sau, tiếng mở cửa vang lên, có lẽ đã tắm xong, Trừng Trừng tiếp tục chậm chạp mà ăn mì.
Bây giờ cô đến mình là ai cũng không biết, gần như họa vô đơn chí.
“Tôi ở phòng nào?” Quý Mân hỏi.
Trừng Trừng cũng không ngẩng đầu lên: “Phòng của tôi cho anh, tôi ngủ thư phòng.”
Quý Mân nhìn căn phòng đối diện, đèn đã mở lên, anh lại nhìn người đang ngồi đưa lưng về phía anh, hơi mím môi dưới, đi qua, đóng cửa lại.
Trừng Trừng ăn xong, bắt đầu thu dọn nhà ở một chút, dù sao chuyện xảy ra đêm nay đã dọa cho cô tỉnh cả người rồi.
Một lát sau, cô dọn đến nhà tắm, nhìn quần áo Quý Mân đặt một bên, hơi rối rắm, quần áo của anh có cần giặt hay không?
Nhưng dù sao một cái cúc áo cũng như là một tác phẩm nghệ thuật.
Trừng Trừng gõ cửa, một lát sau, bên trong truyền tới tiếng bước chân, Quý Mân mở cửa.
“Quần áo của anh có thể bỏ vào máy giặt…”
Trừng Trừng nhìn người đàn ông trước mặt mà ngây ngẩn ra, lồng n.g.ự.c căng tràn kiên cố mà tinh tế, còn cả cơ bụng cùng đường nhân ngư quen thuộc, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của hơn nửa tháng trước, một màn trên sô pha kia, nhưng lúc đó ít nhất còn có một chiếc áo sơ mi tượng trưng cũng coi là có che, lần này chỉ còn một chiếc khăn tắm vây quanh nửa thân dưới.
“Chuyện gì?” Quý Mân hỏi.
“Anh… anh có thể… có thể cho vào máy giặt hay không?” Trừng Trừng cố gắng nhìn chằm chằm mặt anh, không nhìn loạn sang chỗ khác, dù sao, cái thứ này cũng quý giá quá.
Quý Mân: “???”
Anh cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ trước mặt vẻ mặt chính trực ngay thẳng.
Khóe miệng anh đang định cong lên lại nhớ tới cái phục vụ nam trong nhà hàng cô, chưa thấy qua ai đáng ghét như thế.
“Không cần.” nói xong anh đóng cửa lại.
Trừng Trừng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt: “À.”
Quý Mân ngồi ở cạnh giường, trên điện thoại là toàn bộ hồ sơ phục vụ trong nhà hàng của cô, nhìn một loạt, đều có ngoại hình không tồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-79.html.]
Là một cái người ham mê sắc đẹp thuần túy.
Bên ngoài, Trừng Trừng còn đang định đi tới thư phòng ngủ, đi được hai bước liền nhớ tới lúc trước khi trang hoàng nơi này có mua cho Trình Nặc một chút quần áo, còn có cả áo ngủ, tiện cho thằng bé thi thoảng sang đây ở nhờ.
Trừng Trừng đi vào thư phòng, lấy ra một bộ đồ mà Trình Nặc còn chưa cắt mác, tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng chắc hẳn có thể mặc nhỉ?
Cô lại gõ cửa, Quý Mân kéo cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Áo ngủ của Tiểu Nặc. Mới.”
Quý Mân nhận lấy áo ngủ, Trừng Trừng vội vàng đi về thư phòng ngủ.
Thư phòng nhỏ hơn nhiều, cũng chỉ có một chiếc giường nhỏ, Trình Nặc sau khi trải qua ba lần liên tiếp thiếu chút nữa rơi xuống thì cuối cùng không ngủ được nữa, ngồi ở trên giường thay quần áo xong, rửa mặt xong bắt đầu chơi game, sáng sớm, kẻ cùi bắp như cô cũng đụng phải một kẻ cùi bắp.
Đúng lúc đang chơi vô cùng vui vẻ một số điện thoại xa lạ gọi tới, cô hoang mang ấn nhận.
“Ai thế?”
“Cô trình, tôi là Tiểu Lưu, tài xế xe, Quý tổng nhà chúng tôi dậy chưa? Trước đó anh ấy có bảo tôi tầm 6h tới đón mà bây giờ đã quá 6h hơn một nửa rồi mà vẫn không thấy, điện thoại cũng không gọi được, trước nay anh ấy chưa từng như thế.”
Trừng Trừng: “Anh chờ một chút, tôi đi nhìn xem.”
Trừng Trừng chạy tới trước cửa phòng mình, gõ gõ cửa nhưng không có phản ứng.
“Quý tổng?”
Không ai trả lời cô.
Trong lòng Trừng Trừng đột nhiên hốt hoảng, lập tức mở cửa, đột nhiên nghênh đón với một trận gió lạnh.
Cô run rẩy, đi ngủ mà không đóng cửa sổ?
Trừng Trừng nhìn về phía Quý Mân, Quý Mân ngồi dậy từ trên giường, một tay xoa xoa trán, hai buổi tối dường như không ngủ cộng với công việc cường độ cao lại cộng với tối hôm qua muốn bình tĩnh một chút hóng gió, bây giờ có chút đau đầu.
“Quý tổng, làm sao thế?”
Quý Mân nhìn qua, mím môi dưới: “Không sao.”
Nói xong, anh liền đi xuống giường.
Trong nháy mắt khi xuống giường kia, Quý Mân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo hai bước, mắt thấy sắp bị ngã xuống thì Trừng Trừng vội vang đi tới đỡ lấy anh, sau đó thành một khối mà ngã ngồi xuống giường.
Quý Mân ngồi, Trừng Trừng ngồi trên người anh, Trừng Trừng ngốc ra.
“Quý tổng?”
Quý Mân rũ mắt nhìn người trong lồng ngực, cánh tay kia đang lộn xộn.
Trừng Trừng đặt ở khuôn n.g.ự.c đang hé mở của anh, có chút nóng, lại ngẩng đầu, khuôn mặt kia cũng có chút không đúng, Trừng Trừng ngồi dậy, muốn duỗi tay sờ thử trán anh.
“Quý tổng, có phải anh….”
Quý Mân nhìn người gần đang gang tấc, bàn tay kia thật mềm mại, lành lạnh giống như buổi tối hôm đó.