Quý Mân nghe giọng điệu chỉ trích đầu bên kia, đáy mắt lạnh xuống, trong chăn, cái đầu cuối cùng cũng chui ra, âm thanh mơ hồ.
“Ai thế?”
Một tay Quý Mân ấn cô trở lại, âm thanh vững trãi: “Cô ấy còn chưa dậy.”
Tiếng của đàn ông?
Lửa giận ngập đầu của Chu Hòa nháy mắt bị chặn lại trong ngực, bên tai anh ta là âm thanh xa lạ của một người đàn ông trẻ tuổi, nói cái gì, chưa ngủ dậy?
Anh ta sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, thế giới xung quanh dường như đều tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh xa lạ của người đàn ông bên kia điện thoại.
Cô…
Có người khác?
“Chu Hòa, làm sao thế?” đám Đường Hòa sáng nay mới biết được chuyện, Trừng Trừng còn mời luật sư, chuẩn bị muốn đòi bồi thường, Hoàng Tạ Thăng cùng với bà dì bị mua chuộc kia mỗi người một trăm vạn.
Hai bên đều có hoàn cảnh rất nghèo khó, mười vạn cũng không thể lấy ra.
Dương Lâm hoang mang nhìn người đàn ông đột nhiên đờ người, nở một nụ cười tiêu chuẩn với Đường Hòa: “Ngại quá, bà chủ của chúng tôi vẫn còn chưa ngủ dậy, đã gọi rồi. Phiền đợi một chút.”
Gọi?
Ai gọi?
Chu Hòa mím chặt môi dưới, hai bàn tay đang buông thõng ở hai bên nắm chặt lại, đáy mắt mang theo khí lạnh.
“Tôi muốn cô ta nhận điện thoại.”
Đường Hòa lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, hoảng sợ, nhịn không được mà lùi lại hai bước.
Khác hoàn toàn với người đàn ông thành thục tàn nhẫn làm mưa làm gió kiếp trước, bây giờ bộ dạng này mang theo sự tức giận kìm nén.
Trong chăn, Trừng Trừng bị ấn vào một lần hơi tỉnh táo lại, lần nữa định chui ra khỏi chăn, cô nghe không rõ điện thoại đang nói cái gì, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng điệu không được tốt lắm.
Đáy mắt Quý Mân càng lạnh, phần chăn phía dưới hơi nhô lên, một tay anh đè trên đình đầu Trừng Trừng, vẫn không nhúc nhích.
Phía dưới chăn, Trừng Trừng cảm nhận được lực đè trên đỉnh đầu, mở to hai mắt kéo tay Quý Mân ra, không kéo được dứt khoát lựa chọn xốc chăn lên, ngồi dậy.
Quý Mân cầm điện thoại, đang định từ chối thì chăn bỗng bị hất ra, sau đó người bên cạnh ngồi dậy, cô tùy ý mà sờ bùi tóc củ tỏi trên đầu, đã rối, không thể rối hơn được.
“Không ngủ nữa sao?” Quý Mân nói.
Một câu kia khiến cho biểu cảm trên mặt của Chu Hòa càng thêm thay đổi trở nên khác thường, sau đó điện thoại loáng thoáng truyền tới âm thanh quen thuộc.
Trừng Trừng nhìn về phía Quý Mân: “Điện thoại của ai thế?”
Quý Mân nhìn tên trong điện thoại, một người tên là Dương Lâm, nhưng bây giờ người nói chuyện cũng đã thay đổi, anh nói: “Không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-83.html.]
Trừng Trừng hoang mang: “Không biết mà anh còn nói lâu như thế?”
Quý Mân duỗi tay, Trừng Trừng nhìn bàn tay đang mở ra kia, nhìn lồng n.g.ự.c kia, dịch về phía trước hai bước, lại chui tới gần, đầu ngón tay nghịch mấy chiếc cúc áo còn sót lại trên người Quý Mân.
“Anh ta tìm em làm gì?”
Quý Mân nhìn điện thoại vẫn còn đang kết nối, một tay nắm lấy bàn tay đang làm xằng bậy của cô, hỏi: “Cô ấy hỏi anh tìm cô ấy làm gì?”
Sau một lúc lâu, bên kia im lặng không truyền tới âm thanh, Quý Mân lại nhìn, xác định đối phương vẫn chưa cúp, bỗng nhiên một âm thanh áp lực từ điện thoại truyền ra.
“Trừng Trừng!”
Bàn tay Trừng Trừng đang nghịch cúc đột nhiên cứng đờ, kinh sợ ngẩng đầu, bạn trai cũ?
“Quen sao?” Quý Mân rũ mắt, khéo miệng hơi cong lên khiến cho trái tim nhỏ của Trừng Trừng cũng run lên, vội vàng lắc đầu: “Không quen!”
Quý Mân im lặng, cứ thế nhìn xem chữ được viết lên mặt kia.
Hóa ra là bạn trai cũ?
Trừng Trừng ngẩng đầu, hôn lên cằm anh, ngoan ngoãn mà mềm mại: “Trước kia quen biết, bây giờ thì không.”
Bên kia, Chu Hòa đứng ở cạnh cửa sổ, nghe cô đang vội vàng phủi sạch quan hệ ở đầu bên kia, khóe miệng châm chọc.
“Trừng Trừng….”
Lời bên kia còn chưa nói xong, Quý Mân hít một hơi thật sâu, một tay cúp máy, cúi đầu hôn tới.
Chu Hòa tiếp tục: “Tôi không quấy rầy chuyện cô tìm niềm vui mới nhưng chuyện của Hoàng Tại Thăng, chúng ta cần phải bàn….”
Anh ta nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn, bên kia đã sớm tắt máy.
Mặt Chu Hòa càng đen.
Trừng Trừng nằm trên giường khẽ thở phì phì, hô hấp của Quý Mân phun ở một bên mặt cô.
Một tay cô dò xét vào quần áo của anh.
Quý Mân hit một hơi thật sâu, nhìn gương mặt đỏ ửng kia nói: “Tự tìm rắc rối.”
Trừng Trừng ngây ra, đột nhiên phản ứng lại anh đang nói tới Chu Hòa.
Cô có lẽ đoán được anh ta muốn làm gì, còn không phải ghét bỏ 100 vạn quá nhiều hay sao?
“Thế ăn xong rồi lại qua đó.” Trừng Trừng nói, sờ điện thoại, sau đó Dương Lâm có gọi lại bảy tám cuộc, cô quay lại giường, Quý Mân đã xuống, nằm ở một bên, cũng cầm lấy điện thoại, cô thò lại gần, anh đang bảo người đưa cơm trưa tới.
Dương Lâm bên kia hoảng sợ nói: “Đàn chị, khi nào chị mới tới?”
Trừng Trừng: “Em muốn ăn cơm thịt heo băm Tứ Xuyên sốt tỏi.”