Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Trêu Đùa Anh Trai Nhà Bên - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-06-17 04:44:42
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Các người đừng có quá đáng.”

“Làm sao! Chúng tôi quá đáng thế nào? Còn không phải là chúng tôi muốn bà ta đừng làm chuyện xui xẻo sao!”

“Đúng thế đúng thế!”

“Chúng tôi không đuổi các người đi thì thật sự nghĩ là chúng tôi sợ các người sao?” hội nhóm cô dì vén tay áo lên, bộ dạng muốn đánh nhau.

Trừng Trừng tuyển những cô dì này hơn nửa là do sức chiến đấu đều đứng nhất, Đường Hòa là người được các danh sư dạy dỗ, nói chuyện cực kỳ chú ý nhã nhặn có văn hóa, căn bản không phải đối thủ.

Lời nói của mấy bà dì vừa phát ra thì tay áo của lưu loát kéo lên, sắc mặt Đường Hòa ngay lập tức xấu đi, tận đến khi đáy mắt Chu Hòa mang theo sự tàn nhẫn, đảo mắt cảnh cáo nhìn đám cô dì kia, đám cô dì kia lập tức bị dọa sợ không dám mắng chửi nữa, ai bận việc đấy.

Không khí trong nhà hàng nháy mắt trở nên khẩn trương.

Một tiếng sau Trừng Trừng về tới, cô đẩy cửa ra, nhận thấy bầu không khí không đúng lắm: “Làm sao thế?”

Đường Hòa đang an ủi con dâu nhà họ Tôn, người nhà họ Tôn vừa nghe thấy lời của cô ta cảm giác như cô gái này nhìn qua chỉ là một con nhóc yết ớt, thực dễ dàng dựa dẫm.

Âm thanh ở cửa vang lên, mọi người đều quay đầu lại, thấy một cô gái đi vào, mái tóc thật dài, gương mặt kia đẹp đến mức rung động lòng người.

Đám cô dì cũng liền như bị oan ức rất lớn đồng thời nhìn về phía cô.

“Ai u, Trừng Trừng cháu cuối cùng cũng tới rồi, mấy người vô lại này sắp bắt nạt c.h.ế.t chúng ta rồi!”

Trừng Trừng: “???”

Ai bắt nạt ai?

Con dâu nhà họ Tôn vừa nghe thấy lập tức nhào qua, một tay kéo tay Trừng Trừng, lại “rầm” một cái quỳ xuống, khóc lóc.

Trừng Trừng bị dọa nhảy lên, đang định tránh xa ra một chút thì tay đã bị nắm chặt lấy, không tránh thoát nổi.

Người phụ nữ khóc đến mức thở không ra hơi: “Trình tiểu thư, cầu xin cô buông tha cho chúng tôi đi. Mẹ chồng tôi chỉ là có chút lòng tham, bà ấy thực sự không cố ý đâu! Tôi đập đầu xin lỗi cô.”

Người phụ nữ làm bộ như sắp đập đầu xuống, đập đầu thì phải buông tay, Trừng Trừng nhân cơ hội cách xa ra, Đường Hòa vội vàng muốn tiến lên đỡ lấy người phụ nữ, lại ngẩng đầu lên: “Trừng Trừng, bọn họ đã phải ngồi tù rồi thế còn chưa đủ sao?”

Trừng Trừng khó hiểu: “Bọn họ ngồi tù cũng không phải là ý của tôi, là ý của chú cảnh sát đấy chứ.”

Đường Hòa đương nhiên biết cô không thể quyết định bọn họ có phải ngồi tù hay không, cô ta chỉ là tức giận vì cô đã đuổi cùng g.i.ế.c tuyệt.

Cơm áo cô không lo vì sao lại không để lại cho người vô tội một con đường sống?

Chỉ tội nghiệp cho người nhà.

Chu Hòa nhìn chằm chằm Trừng Trừng, lúc bọn họ gấp gáp không chờ nổi thì cô lại cùng người đàn ông kia ve vãn yêu đương.

Anh ta đi tới trước mặt cô: “Cô có thể tha cho bọn họ một lần được không. Bọn họ không có nhiều tiền như thế.”

Trừng Trừng: “???”

“Tôi nhìn qua rất lương thiện sao?” Trừng Trừng hoang mang nhìn lại, cô chẳng qua chỉ là một bia đỡ đạn, còn yêu cầu cần phải lương thiện, bao dung?

“Tôi là một người bị hại, lại không giống các người là người nhà của kẻ đi hại người, tôi vì sao phải buông tha cho kẻ muốn hại tôi?”

Có biết bởi vì đóng cửa mấy ngày nay mà cô đã thiệt hại mất bao nhiêu tiền hay không?

Lại có biết là một ngày Quý Mân phải tốn bao nhiêu tiền?

Cô không tính toán kỹ càng, cô nuôi người dễ dàng lắm sao?

“Cô không có chút đồng cảm nào hay sao?” Đường Hòa đỡ người phụ nữ khóc đến khàn cả giọng.

Trừng Trừng cúi đầu, vẻ mặt mê man: “Thân là người bị hại, vì sao tôi phải đồng cảm? Chẳng lẽ không phải các người nên đồng cảm với tôi và hai người đang nằm trong bệnh viện kia sao?”

Đường Hòa bị chất vấn sửng sốt, theo lý là như thế không sai, nhưng mà…

“Hay là nói, các người cảm thấy người nhà kẻ đi hại người khác càng đáng thương hơn? Tôi là một người bị hại còn chưa khóc vì bản thân quá đáng thương đâu.” Trừng Trừng cúi đầu nói với người phụ nữ đang khóc lóc kia.

Người phụ nữ đột nhiên không khóc được nữa.

“Cô cứ hùng hổ mà đe dọa người khác thế sao?” vị Tôn tiên sinh kia cuối cùng cũng lên tiếng,trên khuôn mặt râu ria xồm xoàm, có thể thấy được buổi tối hôm qua đã không thể ngủ được.

Dù sao cũng là 100 vạn.

Trừng Trừng càng hoang mang: “Tôi đây thiếu chút nữa bị hại cho đóng cửa, rất hùng hổ dọa người sao?”

“Đúng thế, tôi hình như không thể bằng được Đường tiểu thư tâm địa lương thiện, như thế hai trăm vạn của kẻ hèn này hoàn toàn có thể để cho Đường tiểu thư thanh toán.”

“Đủ rồi, việc này không liên quan tới Đường Hòa!” Chu Hòa bỗng nhiên trầm giọng, đôi mắt mang theo sự tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-85.html.]

Trừng Trừng nhìn bộ dạng Chu Hòa che chở Đường Hòa, nhớ tới trong giấc mơ cũng chính là như thế này, câu mà anh ta nói nhiều nhất chính là “Chuyện này không liên quan tới Đường Hòa!”

Chương 86;

Trừng Trừng chỉ vào nhà hàng của mình: “Chuyện này tôi sai sao?”

Chu Hòa ngẩn ra.

“Hay là hai vị quản lý kia của Thịnh Trạch sai?” Trừng Trừng nói.

Chu Hòa mím chặt môi, không nói ra lời, Hoàng Tại Thăng là vì anh ta, nhưng anh ta cũng đâu có bảo cậu ta làm như thế.

Nhưng anh ta có thể trách cậu tâ sao?

Không thể.

Trừng Trừng tiếp tục: “Bởi vì hai người họ hợp lại với nhau nên tôi đây còn phải chịu sự kiểm tra, còn phải đóng cửa tự chỉnh đốn lại, sau khi mở trở lại chắc chắn sẽ có một thời gian khách hàng sẽ giảm đi rất nhiều, muốn bồi thường cho tôi thế nào đây? Còn có chi phí thuốc men của hai người ăn đồ hỏng phải vào bệnh viện kia, tiền chăm sóc đều là tôi trả, số tiền này tôi tìm ai để tính toán?”

“Cũng không thể bởi vì họ nghèo cho nên một mình tôi phải gánh chịu cái tai vạ gió bay này chứ?”

“Ngại quá, Trình tiểu thư, chúng tôi thực sự không có tiền, chuyện này là do mẹ tôi sai, nhưng có thể bớt một chút hay không, con chúng tôi còn đang đi học.” Người phụ nữ cầu xin, “Một trăm vạn này của cô không phải muốn đào kiệt tài sản nhà chúng tôi hay sao?”

Trừng Trừng nghe âm thanh nghẹn ngào của bà ta: “Tôi tốn 100 vạn mới khiến cho mẹ của các người nói ra người đứng phía sau sai sử. Hiện tại cũng chỉ là cho các người bồi thường tổn thất của tôi, hơn nữa vừa hay cũng là 100 vạn, Trên nguyên tắc mà nói các người cũng không hề có chút tổn thất nào cả.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai vợ chồng nhà họ Tôn lập tức xấu đi.

Đường Hòa và Chu Hòa lập tức kinh sợ, Trừng Trừng đã đưa cho nhà này 100 vạn sao?

Bọn họ cho là nhà họ thực sự rất nghèo, mà Trừng Trừng bởi vì bà dì kia đổ lên đầu bọn họ, đem bọn họ bức tới đường cùng.

Nhưng hóa ra bọn họ chỉ là không muốn lần nữa nhổ ra 100 vạn kia thôi.

Đối với người nhà họ Tôn mà nói, 100 vạn kia là tiền Trừng Trừng dùng để mua manh mối, nếu đã mua thì tiền chính là của nhà họ, hiện tại 100 vạn kia chính là toàn bộ tài sản của nhà họ, Trừng Trừng cứ thế bắt bồi thường thì tương đương với việc trực tiếp đào hết tài sản nhà bọn họ.

Cả khuôn mặt Tôn tiên sinh đều trắng ra, vợ của ông ta khóc đến mức thở hổn hển: “Trình tiểu thư tính muốn bức c.h.ế.t chúng tôi sao?”

Trừng Trừng nhìn bộ dạng con dâu nhà họ Tôn như là bị ai đó bắt nạt, khát khô cổ, không có tiếng ồn, cô dịch ra phía sau một chút, đám cô dì đứng một bên trong nhà hàng lập tức tiền lên tiếp tục.

“Ai u, thời đời thay đổi, kể đi cướp còn khóc lóc người khác vì sao không đưa tiền cho người ta cướp.”

“Thiếu chút nữa đã hại người ta phải đóng cửa, còn không biết xấu hổ mà khóc? Sao còn cảm thấy bản thân có lý?”

“Mẹ của các người đã vào tù rồi mà các người còn đau lòng tiền trước?”

“Thật đúng là những đứa con có hiếu mà.”

“Trên đời thế mà không có một ai hiếu thuận hơn so với mấy người.”

Một đám cô dì một câu một câu trong tối ngoài sáng châm chọc mỉa mai, mấy người nhà họ Tôn như bị nghẹn một hơi trong lồng ngực.

“Trình tiểu thư, người của cô cô cũng không quản sao?” nhà họ Tôn tức không chịu được, bởi vì chuyện này mà bọn họ bị đám hàng xóm láng giềng châm chọc, mỗi ngày vốn trôi qua đã rất khó khăn.

Trừng Trừng uống một ngụm tra do đàn em Dương Lâm rót, nói: “Tôi dùng tiền lương cao để nuôi bọn họ không phải là bởi vì vào lúc bản thân không thể nói sẽ không phải nói. Tôi không cho bọn họ nói, chẳng nhẽ bản thân lại đi cãi nhau với mấy người? Tôi sao mà cái nổi với mấy người đây.”

“Hơn nữa, tôi cãi một câu mấy người còn cảm thấy tôi bắt nạt mấy người đó.”

“Đúng thế, đúng thế.” Nhóm cô dì tiếp tục.

“Các bà nhìn mấy kẻ nhân mô cẩu dạng, thế mà lại bắt nạt bà chủ chúng ta chỉ là một cô gái nhỏ?”

“Có biết xấu hổ hay không đây?”

“Trình à, người ta chính là đang hy vọng cháu không phản kháng lại, làm một nữ phụ ác độc ngốc nghếch, sau đó bị đám người lương thiện này đánh bại, cuối cùng đại khoái nhân tâm*. Phim truyền hình đều diễn như thế. Cháu đừng có bị mắc lừa.” một dì đi tới đến bên cạnh Trừng Trừng, Trừng Trừng gật đầu.

*Khoái hoạt nhân tâm: Kẻ xấu bị trừng trị.

Gương mặt Chu Hòa càng ngày càng trầm xuống: “Trừng Trừng!”

Lúc này, trong nhà bếp, có một dì mang theo bình giữ nhiệt đi ra.

“Trừng Trừng, cháo đã xong rồi, lần sau cháu nhớ nói sớm một chút, không được thì dì còn có thể chuẩn bị đổi cái khác cho cháu.”

Trừng Trừng lập tức xoay người: “Được.”

Sau đó liền cầm cháu rời đi.

Tôi nhìn có bệnh hay không còn cho là tôi muốn tiếp tục cãi nhau với mấy người?

“Bây giờ cô phải đi sao?” con dâu của dì Tôn muốn kéo Trừng Trừng một cái, Trừng Trừng ngay lập tức lùi về phía sau hai bước, “Không thể sao? Bạn trai tôi bị bệnh rồi, tôi về đây là để lấy cháo, thuận tiện cãi nhau với mấy người vài câu.”

Loading...